Chương 109: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Đồ vật gì đã bị trộm?

Phiên bản dịch 6557 chữ

“Pằng!”

Khi một tiếng súng vang lên, Tô Bạch bỏ súng lục xuống.

Thân thể La Lâm mềm oặt chậm rãi ngã xuống đất ở trước mặt hắn.

Sau đó, hắn bấm số của Quản gia: “Quản gia, ta đã giết người, hãy giúp ta xử lý một chút.”

“1 điểm cống hiến.”

“Được rồi, giúp ta tìm một số chứng cứ phạm pháp của La Lâm, ta muốn hắn phá sản! Để gia đình của hắn phải ra đường xin ăn. Còn nữa, hôm nay ta nhìn thấy người của công ty Vân Gian mang súng, ngươi giúp ta báo cảnh sát.” Tô Bạch nói tiếp.

“Năm điểm cống hiến.”

“Ừm, được rồi.” Tô Bạch nói.

Hắn vẫn còn quá mềm lòng, không hạ thủ được với người già, phụ nữ và trẻ em, chỉ có thể để đối phương từ chỗ trị giá mấy chục triệu đi đến phá sản, nợ nần mấy chục triệu, sống lưu lạc đầu đường.

Gọi điện xong, Tô Bạch điều chỉnh số điện thoại, đổi một dãy số trong điện thoại.

Chiếc điện thoại di động trị giá hơn một triệu này không chỉ có thể mã hóa để ngăn chặn sự quấy nhiễu của từ trường linh năng mà còn có thể thay đổi số điện thoại.

Trong chiếc điện thoại này, chỉ có một số thật, những số còn lại đều là giả.

Mà thật ra nó sẽ chỉ gọi cho Quản gia, không thể gọi các số bên ngoài.

Đó là lý do tại sao Tô Bạch mới dám gọi điện thoại trực tiếp cho chủ quầy hàng bằng điện thoại di động.

Vì số của hắn có thể thay đổi bất cứ lúc nào.

“Giáo sư...” Tô Bạch trầm mặc một hồi.

Giáo sư tên là Khúc Du Dương, từng là giáo sư tại đại học Thủ đô, tập trung vào nghiên cứu lịch sử.

Nửa năm trước, Khúc Du Dương được giám đốc Vân Gian mời làm chủ tịch tập đoàn Vân Gian, nhận được món quà 20% cổ phần từ Nghiêm Văn Thần, cổ đông đầu tiên tặng, phụ trách các công việc liên quan của tập đoàn Vân Gian.

Theo La Lâm, Khúc Du Dương đến với tập đoàn Vân Gian và bắt đầu tiến hành mở rộng về phương diện thực vật và khoáng vật ở cấm địa.

Tô Bạch hít một hơi thật sâu, hắn chưa từng nghĩ tới một gia đình bình thường như hắn lại có quan hệ sinh dáng đến một tập đoàn lớn như vậy.

Hơn nữa, còn có thể là bị đối phương diệt môn.

Và chuyện này này cũng đã chôn xuống mầm tai hoạ từ mười tám năm trước.

Chỉ là Tô Bạch không hiểu được mẹ mình rốt cuộc đã làm chuyện gì chọc tức đối phương.

La Lâm nói mẹ hắn đã lấy trộm thứ gì đó của tập đoàn Vân Gian, nhưng Tô Bạch lại không hề có chút ấn tượng nào.

Hắn căn bản không biết trong nhà có thứ gì đặc biệt.

“Ông ông...” Lúc này có tin nhắn gửi đến điện thoại di động của Tô Bạch.

Tô Bạch mở điện thoại lên và thấy trên phần mềm tên là Wu xuất hiện một tài liệu.

Hắn mở tập tài liệu, đột nhiên hàng loạt thông tin dày đặc xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

Trình Tuệ, tên trước đó là Hà Nhã, là người sinh sống ở thành phố Viên Minh, tỉnh Đông Hải, tốt nghiệp khoa sinh học tại đại học Thủ đô năm 3601 và nhận học vị cử nhân sinh học tại đại học Thủ đô cùng năm.

Năm 3601, Hà Nhã gia nhập tập đoàn Vân Gian và thành lập một phòng thí nghiệm cùng với giáo viên Khúc Du Dương của mình, tập trung vào việc nghiên cứu phương diện sinh vật linh năng.

...

Năm 3608, Hà Nhã bỏ trốn và định cư tại thành phố Tây Giang, tỉnh Tây Vũ cùng với đồng nghiệp của mình là Lâm Vũ Đông, đổi tên thành Trình Tuệ và có một con trai tên là Tô Bạch.

...

Nhìn thông tin này, Tô Bạch lặng người, Lâm Vũ Đông chính là cha của hắn.

Cha của hắn tên là Tô Ngọc Đông, nhưng đoán chừng đây là bí danh của cha hắn.

Tô Bạch nhắm mắt lại, trong đầu bắt đầu cân nhắc dữ liệu.

Một lúc sau, hắn mở mắt.

Hắn phát hiện ra một chuyện vô cùng quan trọng, mười tám năm qua hắn không thể nhớ nổi mẹ mình đã giấu giếm vật gì ở nhà.

Mà thời điểm mẹ hắn bỏ trốn quá trùng hợp.

Mẹ hắn đã bỏ trốn vào năm 3608, mà năm sinh của hắn vừa khéo cũng là năm 3608!

Nghĩ đến đây, sắc mặt Tô Bạch hơi tái đi.

Mẹ hắn trộm nhất định phải là thứ gì đó sao?

Nếu như không phải đồ vật, vậy là thứ gì?

Nghĩ đến đây, Tô Bạch không dám nghĩ xa hơn.

“Ta nghĩ chuyện này để làm gì chứ.” Hắn vỗ trán.

Cho dù sự thật của chuyện này là gì, hắn cũng sẽ không nghi ngờ cha mẹ mình.

Cha mẹ hắn đã chân chính dạy hắn cách đối nhân xử thế trong sinh mệnh của hắn. Tình yêu dành cho hắn không thể che giấu trong cuộc sống hàng ngày được.

Dừng lại một chút, Tô Bạch gõ chữ trả lời Quản gia và nói: “Quản gia, ta cần hành trình của Khúc Du Dương.”

“1 điểm cống hiến.” Quản gia đáp.

Tô Bạch nhìn phía trên bên phải phần mềm có số 15, trực tiếp trả lời: “Được.”

Trong thời gian hắn ở cấm địa, hắn cũng đã có một số điểm cống hiến.

Chỉ là không nhiều lắm, bây giờ chỉ còn lại 15 điểm, đáng giá hơn ba triệu.

Một lúc sau, điện thoại di động của Tô Bạch xuất hiện một tin nhắn.

“Khúc Du Dương đang trên đường đến chợ số 76, bởi vì nửa giờ trước, hắn đã đến đây sau khi cấp dưới của hắn bị tập kích. Hắn sẽ đến chợ số 76 vào khoảng mười giờ sáng mai.”

“Ta còn có một tin tình báo khác, ngươi có cần nó không? Nó đáng giá 2 điểm cống hiến.”

Nhìn thấy tin nhắn này, Tô Bạch dừng lại nói: “Gửi thông tin tới đây.”

Hắn có thể thấy được lòng tham của Quản gia đối với điểm tình báo, điều này sẽ không dừng lại cho đến khi rút hết điểm cống hiến của hắn.

Nhưng hắn thật sự phải lấy thông tin này.

Hôm nay hắn giết người, để Quản gia chùi đít cũng chỉ có 1 điểm cống hiến, mà tình báo này đáng giá 2 điểm cống hiến, hẳn là rất có giá trị.

Một lúc sau, điện thoại di động của Tô Bạch hiện lên một tin nhắn.

“Khi Khúc Du Dương tới, nhóm người hái thuốc đã cử 20 người đến đón hắn, còn bị nghi ngờ có mang theo súng. Đồng thời, xung quanh Khúc Du Dương, nghi ngờ có sự tồn tại của Người linh năng, số lượng hơn 2 tên, sức mạnh ít nhất là cấp nhập môn, có thể là cấp D.”

Nhìn thấy thông tin này, Tô Bạch hơi nhíu mày, thế nhưng lại nhanh chóng giãn chân mày ra.

Mẹ của hắn chính là học trò của người chế thuốc, vì vậy với tư cách là thầy của mẹ hắn, đương nhiên là một người chế thuốc thực thụ.

Là một người chế thuốc chân chính, có Người linh năng ở bên người dường như là chuyện rất bình thường.

“Liên bang có quan tâm đến việc có Người linh năng xung quanh Khúc Du Dương không?” Tô Bạch gõ chữ và hỏi người Quản gia.

“Điều này là hợp pháp. Bên ngoài Đồ Long Bộ, cũng cho phép sự tồn tại của Người linh năng. Những Người linh năng đều có quyền tự chủ. Công việc chủ yếu của bọn họ là bảo vệ sự an toàn của các người chế thuốc.

Những người này sẽ được đăng ký với sở cảnh sát và có những hạn chế.

Họ cũng là một lực lượng rất mạnh khi đối phó với những người sống lại.

Vì trong những thời điểm quan trọng, họ phải phối hợp hành động với sở cảnh sát.

Tất nhiên, nếu như những Người linh năng này làm một số việc phạm pháp, họ cũng sẽ bị Đồ Long Bộ thanh lý, đồng thời người chế thuốc cũng sẽ chịu tội liên đới.” Quản gia đáp.

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    9mth ago

  • Lượt đọc

    35

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!