Chương 110: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Chợ xe trái pháp luật

Phiên bản dịch 6722 chữ

“Cảm giác được gần đây có một người vừa chết, họ tên Chu Nguyễn Đạo, nhận được một điểm thuộc tính cơ bản, trí nhớ +1.”

Tô Bạch rời giường, ung dung ăn bữa sáng.

Tối hôm nay, bệnh viện này lại có người chết.

Lúc trước tăng một điểm thể chất, một điểm thiên phú vượt chướng ngại vật, một điểm trí tuệ, một điểm lực lượng.

Thêm một điểm trí nhớ này nữa là năm điểm rồi.

Nhưng hắn cũng không có cảm giác gì, bởi vì tâm trạng hắn đang không được tốt lắm.

Bây giờ hắn rất muốn giết người, muốn dùng búa nhổ đinh đập chết tạp chủng tên Khúc Du Dương kia.

Ăn sáng xong, thu dọn sắp xếp đồ đạc, Tô Bạch mặc quần áo thể thao, đội mũ lưỡi trai, sau đó đi thẳng đến chợ xe second-hand.

Đây là chợ xe second-hand mà hắn nhờ Quản gia tra được, chợ xe second-hand này hơi đặc biệt, xe nơi này đều là xe trái pháp luật.

Bình thường đều bán cho kẻ săn đầu người.

Cũng bởi vậy, Tô Bạch mới cần Quản gia tìm giúp.

Bằng không, hắn trực tiếp dùng bản đồ thiếu đạo đức cũng có thể tìm được chợ xe second-hand.

Nói thật, Quản gia làm việc vô cùng ổn thỏa.

Chỉ là muốn hắn làm việc thì cần điểm cống hiến.

Đúng là đốt tiền mà.

Sau khi đến chợ xe second-hand, Tô Bạch lập tức nhìn thấy từng hàng từng hàng xe bám đầy bụi bặm.

Những xe này đều khá rẻ, cũng là hàng chỉ được cái bề ngoài, thậm chí không khởi động được, căn bản không ai mua.

Đồ vật bán thật sự đều nằm trong trong nhà để xe dưới lòng đất.

Đến nơi này, Tô Bạch đi thẳng đến dãy container ở phía trước.

Sau đó, hắn mở một cánh cửa của container ra, cảnh tượng bên trong lập tức hiện ra trước mắt hắn.

Mặc dù nói nơi này là trong container, nhưng bên trong được sửa sang vô cùng tốt, xung quanh trải ván gỗ, không khác gì một căn phòng thật sự.

Thậm chí ở trong này còn có một đám người đang ngồi vây quanh một chiếc bàn trà, thưởng thức trà.

“Móa, sao lại là ngươi?” Cũng chính lúc này, một giọng nói kinh ngạc truyền đến.

Tô Bạch nhìn lại, lập tức nhận ra người này.

Người này là một người đàn ông trung niên, cắt tóc húi cua, chính là anh Bạch Tuộc bán cho hắn sim điện thoại không chính chủ lúc trước.

“Anh Bạch Tuộc, lại gặp nhau rồi.” Tô Bạch thản nhiên nói.

“Anh Bạch Tuộc?” Lúc này một tên mập ở bên cạnh hơi nghi ngờ nói: “Trương Tam, ngươi lúc nào thì có cái tên này vậy?”

“Khụ… biệt hiệu… biệt hiệu.” Trương Tam hơi xấu hổ, sau đó nhìn về phía Tô Bạch nói: “Sao ngươi lại đến nơi này? Chẳng lẽ còn tìm ta mua sim điện thoại? Gần đây Liên bang kiểm tra rất nghiêm khắc, ta đã không làm buôn bán đó nữa rồi.”

“Ta tới mua xe.” Tô Bạch bình tĩnh nói.

Nghe thấy lời của hắn, người ở đây đều hơi run lên.

Bọn họ rất rõ ràng người đến mua xe là hạng người gì, chín phần mười là dân liều mạng.

Chỉ là xem vẻ thì người thiếu niên trước mắt này cũng mới mười bảy mười tám, không hề giống với loại săn đầu người kia.

“Anh bạn nhỏ, vậy ngươi xem xe bên ngoài đi, có thích cái nào không.” Tên mập kia mỉm cười, lên tiếng hỏi dò.

Tô Bạch nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ta muốn xe trong nhà để xe dưới lòng đất, không phải đám xe rác rưởi bên ngoài kia.”

Nghe thấy lời của hắn, ánh mắt mọi người đều trở nên tế nhị.

“Ta tên Tống Bưu, là ông chủ của cửa hàng xe second-hand này, anh bạn nhỏ có thể gọi ta là A Bưu, ngươi muốn xe gì.” Tống Bưu đứng dậy, cười hỏi Tô Bạch.

“Xuống dưới nhìn xem đã.” Tô Bạch nói ra.

“Được rồi.” Tống Bưu gật đầu, sau đó trên mặt lộ vẻ khó xử, nói: “Nhưng anh bạn nhỏ này, mặc dù ngươi là bạn của Tam Nhi, nhưng ta cũng muốn nhìn xem chất lượng của ngươi có được hay không? Nếu ngươi đùa giỡn chúng ta, vậy thì phiền phức lớn lắm.”

Trương Tam ở bên cạnh nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi.

“Hả, ngươi muốn xem chất lượng của ta như thế nào.” Tô Bạch nhìn về phía Tống Bưu.

“Ngươi cho ta xem tài khoản ngân hàng của ngươi là được.”

Tống Bưu cười ha ha, nói ra: “Như vậy chúng ta sẽ không xảy ra hiểu nhầm không cần thiết, phải không?”

Tô Bạch nhìn hắn, lại nhìn năm người cũng đang mỉm cười nhìn hắn ở bên cạnh: “Được.”

Nói xong, hắn lập tức mở tài khoản ngân hàng trong điện thoại di động của mình ra, đưa cho đối phương nhìn.

“Ồ, hơn ba triệu, anh bạn nhỏ có tiền đồ lắm.” Nụ cười trên mặt Tống Bưu càng đậm hơn, giống như phật Di Lặc, tràn đầy ôn hòa.

“Khụ… ừ thì, anh bạn nhỏ, nơi này đã hết xe rồi, ngươi vẫn nên đổi nơi khác đi.” Cũng đúng lúc này, Trương Tam đột nhiên ho khan một tiếng, nói với Tô Bạch.

Trong mắt của hắn mơ hồ mang theo chút không đành lòng.

“Bốp!” Tống Bưu đập một phát lên bờ vai Trương Tam, cười híp mắt nói: “Trương Tam, ngươi nói cái gì đó? Sao đại lý xe của ta lại không có xe chứ, hôm nay ta vui vẻ, bớt cho anh bạn nhỏ này của ngươi hai mươi phần trăm.”

Tô Bạch tỏ ra bình tĩnh nhìn hai người, tất nhiên hắn biết rõ, tiền của mình gây phiền phức cho mình rồi.

Đoán chừng Tống Bưu thấy hắn lẻ loi một mình, nổi lòng xấu xa.

Có điều đây cũng là chuyện bình thường, bản thân Tống Bưu này cũng không phải người kinh doanh nghiêm túc, có lẽ đối với hắn thì cướp của giết người cũng không phải chuyện to tát gì.

Chỉ là khiến Tô Bạch bất ngờ là, tên làm trái pháp luật như Trương Tam lại nhắc nhở hắn, ám chỉ hắn rời đi.

Nhưng mà, trong lòng hắn lập tức suy nghĩ rõ ràng.

Nói cho cùng thì Trương Tam này cũng chỉ là người bán sim điện thoại không chính chủ, còn chưa đến mức độ muốn hại tính mạng con người.

“Được, ngươi dẫn ta đi xem đi.” Tô Bạch nhìn về phía Tống Bưu, nói ra.

Nghe thấy lời hắn, Tống Bưu vô cùng vui mừng, liếc mắt ra hiệu cho những tiểu đệ khác ở trong này.

Đám tiểu đệ này thấy vậy, cũng mỉm cười dẫn đường cho Tô Bạch, bày ra cảnh tượng khá là phô trương.

Sau đó, đám người đi đến một góc của bãi đỗ xe.

Đến một góc u ám, một tiểu đệ kéo tấm vải bạt ba màu che mưa ra, ngay sau đó một cửa vào xuất hiện trước mắt Tô Bạch.

Đây là một nhà để xe dưới lòng đất, bên trong cũng không lớn lắm, miễn cưỡng đỗ được chừng mười chiếc xe.

Hơn nữa còn dưới tình huống vô cùng chen chúc.

Đến nhà để xe, một tiểu đệ đi vào mở cửa ga ra, sau đó những chiếc xe xuất hiện trước mặt Tô Bạch.

Ở trong này có tất cả mười chiếc xe, đều là xe ngoại Liên bang tương đối bình thường, bề ngoài mới tinh, đều đã lắp bảng số.

“Nơi này có một chiếc xe Jeep, ba chiếc xe con, ba chiếc Suv và hai chiếc xe sang, ngươi muốn chiếc nào?” Tống Bưu mỉm cười nhìn Tô Bạch.

“Không giới thiệu kỹ càng chút sao?” Tô Bạch nhìn Tô Bạch hỏi.

“Ngươi cảm thấy cần thiết à?” Tống Bưu cười ha hả hỏi lại.

Tô Bạch nghe vậy, nhìn về phía lối vào nhà để xe, năm tiểu đệ đã đứng che kín lối vào.

“Ngươi muốn làm gì?” Hắn nhìn Tống Bưu, thản nhiên hỏi.

Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, mặc dù ngoài mặt Tống Bưu mỉm cười, nhưng không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy hơi bất an.

Người này, hẳn không phải kẻ ngu đâu nhỉ?

Nếu như đối phương không phải kẻ ngu, vậy vì sao lại có thể tỏ ra bình tĩnh đến vậy?

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    9mth ago

  • Lượt đọc

    37

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!