Chương 112: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Xích mích

Phiên bản dịch 7561 chữ

“Khụ khụ…” Triệu Không Thanh ho khan ra mấy ngụm máu, sau đó nhìn về phía Tô Bạch, hơi do dự: “Tô Bạch?”

“Anh Triệu?” Tô Bạch nhìn Triệu Không Thanh, cau mày gọi.

Dù thế nào hắn cũng không ngờ rằng sẽ gặp Triệu Không Thanh ở nơi này.

Theo lý thì bây giờ đối phương phải ở sở cảnh sát thành phố Tây Giang mới đúng.

Chứ không phải ở chỗ này, lại càng không phải ở trên chiếc xe này.

“Tô Bạch, phải không?” Một người đàn ông trung niên bên cạnh Triệu

Tô Bạch nhìn sang phía ông ta, vẻ mặt lạnh lẽo nói: “Không sai, xem ra Khúc Du Dương biết ta đang tìm hắn, vì vậy cố ý tránh né ta?”

“Ngài Tô, chúng ta không có ác ý với ngươi.” Người đàn ông trung niên cười nói.

“Thật sao? Vậy thì thật đáng tiếc, ta có ác ý rất lớn đối với các ngươi.” Tô Bạch cười lạnh lùng, dứt khoát kéo người đàn ông trung niên ở ghế sau ra ngoài, ném lên trên mặt đất.

“Ngài Tô…” Người đàn ông trung niên đứng dậy từ dưới đất, lộ ra nụ cười làm hòa, nói: “Giáo sư Khúc đang chờ ngươi, nếu ngươi giết ta, cũng chính là chống lại giáo sư Khúc.”

Tô Bạch không nói, chỉ giơ một tay tóm vào vị trí đầu gối của người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên thấy vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, muốn né đi.

Nhưng tay của Tô Bạch đã chợt bóp một cái.

“Răng rắc…”

Tiếng xương nứt khiến toàn thân người ta rét run vang lên, người đàn ông kêu rên thảm thiết.

“Ta sợ lắm.” Tô Bạch cười giễu: “Nhưng ngươi cũng phải biết, ta đến nơi này là để giết người, không phải mời người ăn cơm, càng không phải đàm phán với các ngươi.”

“Tô Bạch.” Triệu Không Thanh nhìn Tô Bạch, hơi do dự, hắn không ngờ, chỉ một khoảng thời gian ngắn không gặp, cậu bạn học hiền lành của em gái mình lại biến thành dáng vẻ thế này.

Lúc này, hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức sờ vào súng lục bên hông mình.

Nhưng cũng chính lúc này, Tô Bạch đột ngột đứng dậy, xoay người, bắt lấy tay hắn, hất súng lục trong tay Triệu Không Thanh ra.

Ngay sau đó, hắn bóp cổ Triệu Không Thanh, đập mạnh lên thân ô tô.

“Ầm!” Tiếng nổ vang truyền ra, chiếc xe rung động kịch liệt.

Ánh mắt Tô Bạch lạnh lẽo, tay bóp cổ Triệu Không Thanh từ từ siết chặt: “Triệu Không Thanh, ta nể mặt Minh San nên mới gọi ngươi một tiếng anh Triệu. Nếu bây giờ ngươi giảng giải gì mà không được giết này giết kia, vậy ta sẽ giết ngươi, ngươi tin không!!!”

Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt của hắn trở nên cực kỳ hung ác, bên trong tràn đầy lệ khí.

Hai tay Triệu Không Thanh nắm chặt lấy tay Tô Bạch, sắc mặt đã đỏ bừng.

Hắn cảm thấy tay của đối phương hệt như sắt thép, căn bản không cách nào vặn lại.

Lúc này, trong lòng Triệu Không Thanh đã xác định suy đoán của mình, Tô Bạch trở thành người sống lại rồi!!!

“Người sống lại! Ai cũng đáng chết!” Đồng tử trong mắt hắn đột nhiên thay đổi, một ngọn lửa bùng lên trên ngón tay hắn, thiêu đốt cánh tay Tô Bạch.

Trong nháy mắt, quần áo của Tô Bạch bắt đầu cháy hừng hực.

Tô Bạch nhìn Triệu Không Thanh, thở sâu một hơi, thu lại lệ khí trong lòng.

Sau đó, hắn quăng một cái, ném Triệu Không Thanh đến một nơi cách đó không xa.

Mà lúc này, trên tay hắn không hề có vết thương nào.

Có hai điểm thuộc tính kháng lửa, đường nhiên sẽ không bị một Người linh năng cấp Nhập Môn làm bỏng.

“Ha ha…” Đúng lúc này, người đàn ông trung niên trên mặt đất ho khan vài tiếng, trên người đột nhiên mọc ra những hàng vảy dày đặc, gương mặt cũng trở nên cực kỳ dữ tợn.

“Roẹt roẹt!” Quần áo đằng sau người đàn ông trung niên rách nát, lộ ra mười mấy cây gai nhọn.

Lúc này, hắn đã không phải là người nữa rồi.

“Tô Bạch, ta nói cho ngươi biết, chẳng qua là giáo sư Khúc không cho ta làm ngươi bị thương nên ta mới nhường ngươi, nếu không ngươi cho rằng ngươi có thể làm ta bị thương sao?” Vết thương trên chân Lý Lân dùng tốc độ bằng mắt thường cũng có thể thấy mà khôi phục, máu tươi cũng lập tức ngừng chảy.

Hắn chậm rãi đứng dậy, trong mắt mang theo tức giận.

“Vậy ngươi thử đi.” Mặt nạ vặn vẹo màu đỏ thẫm xuất hiện trên mặt Tô Bạch, hắn lấy đầu búa của búa nhổ đinh trong túi của mình ra.

Sau đó, Ma Thiết trên cổ tay hắn nhúc nhích, hóa thành cán búa.

Sau đó Tô Bạch giơ búa nhổ đinh trong tay lên, bất chợt đập đến trước mặt Lý Lân.

Lý Lân thấy vậy thì định né tránh.

Nhưng tốc độ của đối phương quá nhanh, hắn căn bản không cách nào tránh né, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn búa nhổ đinh trong tay Tô Bạch càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

“Ầm!” Mặt của Lý Lân bị đập trúng, ngã xuống mặt đất, một dòng máu đỏ tươi từ trên mặt hắn chảy xuống.

Sắc mặt Tô Bạch lạnh lùng, búa nhổ đinh trong tay nện xuống hệt như gió táp mưa rào.

Những tiếng xương nứt vang lên liên tục, vang vọng xung quanh.

Lý Lân điên cuồng tránh né, nhưng hắn hoàn toàn không cách nào tránh né.

Bởi vì mặt hắn vừa lành lặn, Tô Bạch sẽ bổ sung thêm một phát lên trên mặt hắn.

Ánh mắt của hắn hoàn toàn bị máu tươi che lấp, căn bản không thấy rõ động tác của Tô Bạch.

Cũng chỉ trong chốc lát, Lý Lân ngã trên mặt đất, mà bây giờ hắn còn thê thảm hơn.

“Hừ…” Tô Bạch thu búa nhổ đinh lại, hít sâu một hơi, nhất thời cảm thấy tâm trạng khá hơn nhiều, lệ khí trước đó hoàn toàn tiêu tán.

“Nói cho ta biết Khúc Du Dương muốn làm gì, nếu không ta đánh chết ngươi!” Hắn nhìn Lý Lân, lạnh giọng nói ra.

Nghe thấy lời hắn, toàn thân Lý Lân run lên, ánh mắt vừa khôi phục lại mang theo hoảng sợ nhìn chằm chằm Tô Bạch.

Hắn không ngờ đối phương lại ác như vậy.

Không phải người này mới sống lại chưa được bao lâu à? Sao lại mạnh mẽ như vậy?

Trong lòng hắn hoảng sợ, run giọng nói: “Ta nói hết, ta nói ra hết, bây giờ giáo sư đang ở thành phố Vân Mộng, ngươi muốn tìm hắn thì đến thành phố Vân Mộng tìm.”

“Ngươi đúng là đang tìm đường chết!” Tô Bạch lạnh lùng nói một tiếng, giơ búa nhổ đinh lên lần nữa.

Hắn sớm đã nhận được tin tức từ chỗ của Quản gia, Khúc Du Dương tiến vào cấm địa, đương nhiên sẽ không ở trong thành phố Vân Mộng.

Nhìn thấy búa nhổ đinh Tô Bạch cầm, Lý Lân run rẩy, nói: “Bây giờ giáo sư đang ở trong cấm địa số 76, còn cụ thể là hắn làm cái gì thì ta không biết, ta cũng mới trở thành Lăng Ninh Giả năm nay.”

Nói đến đây, dường như hắn nghĩ đến điều gì, vội vàng nói: “Ta nghe nói, hình như lần này hắn đến cấm địa số 76 có liên quan đến nghiên cứu của mười tám năm trước.”

Tô Bạch nghe thấy lời của đối phương, hai mắt nheo lại.

Sau đó phần đầu sừng dê của búa nhổ đinh trong tay Tô Bạch mọc ra một cái gai nhọn.

“Bụp!”

“Cảm giác được gần đây có một người vừa chết, họ tên Lý Lân, nhận được điểm thuộc tính cơ bản, kháng độc +1.”

Tô Bạch thu búa nhổ đinh về, lắc lắc vật chất không rõ bên trên, sau đó xoay người nhìn về phía Triệu Không Thanh.

Lúc này, Triệu Không Thanh đang cầm súng lục chĩa về phía hắn, ánh mắt hung ác.

“Ngươi muốn giết ta?” Tô Bạch lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Không Thanh.

“Người sống lại đều là tai họa, ngươi đáng chết!” Ánh mắt Triệu Không Thanh đầy hung ác, lạnh lùng nói ra.

“Phù…” Tô Bạch nhẹ nhàng thở ra một hơi, chợt bật cười: “Nhưng nếu ngươi muốn giết ta thì ngươi đã có thể nổ súng từ sớm rồi, vì sao còn do dự?”

Vẻ mặt Triệu Không Thanh điên cuồng nhìn chăm chú Tô Bạch: “Ta cần một lời giải thích.”

“Giải thích sao?” Tô Bạch cười xùy một tiếng, nói: “Ta cũng cần một lời giải thích, vì sao cảnh sát thường phục như ngươi lại ở cùng một chỗ với người của tập đoàn Vân Gian, hơn nữa còn trở thành Người linh năng.

Lệ khí của người nặng như vậy, chắc hẳn Đồ Long Bộ sẽ không cần ngươi. Ngươi dùng thuốc Khúc Du Dương đặc biệt chế tạo cho ngươi nên mới có thể trở thành Người linh năng, phải không?”

Nghe thấy lời của hắn, Triệu Không Thanh hơi ngẩn ra.

Nhưng cũng chính vào lúc này, cơ thể Tô Bạch bỗng nhiên vọt đến, cướp lấy súng lục.

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    9mth ago

  • Lượt đọc

    42

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!