Chương 113: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Là ai điên!!!

Phiên bản dịch 7152 chữ

“Được rồi.” Tô Bạch ném khẩu súng lục sang một bên, nhìn về phía Triệu Không Thanh, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Ngươi muốn giết ta bởi vì ta là người sống lại, sẽ bị linh năng trong thiên địa ảnh hưởng, trở thành kẻ điên giết người. Nhưng ngươi có để ý không, ngươi còn giống một kẻ điên hơn ta?”

Triệu Không Thanh kinh ngạc nhìn tay của mình, cảm giác thấy có một con ác thú đang gặm cắn trái tim của mình.

Vì thu hoạch lực lượng càng to lớn hơn, bằng lòng làm chó cho Khúc Du Dương! Lại không ngờ khi mình gặp lại người sống lại, vẫn yếu đến đáng thương!

Hắn cảm thấy mình là một tên phế vật!

Hắn như thế này, vẫn không cách nào bảo vệ người bên cạnh mình!

Tô Bạch nhìn vẻ mặt đối phương, không nói thêm gì nữa, hắn và Triệu Không Thanh cũng coi như là bạn bè, vì vậy mới không giết đối phương.

Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân đối phương không ra tay giết hắn.

Vừa rồi hắn đã sớm cảm nhận được động tác cầm súng lục của đối phương, chỉ là không ngăn cản mà thôi.

Hắn muốn nhìn thử xem, Triệu Không Thanh có nhân cơ hội nổ sung hay không.

May là… không.

Nếu không, Tô Bạch sẽ thật sự giết chết đối phương, dù đối phương là anh trai của Triệu Minh San, hắn vẫn giết!

Về phần Triệu Không Thanh có thể đánh được hắn hay không, hắn không hề lo lắng.

Bây giờ hắn đã có sáu điểm cảm giác dã thú, nhanh nhẹn cộng thêm mặt nạ có 10.5 điểm.

Triệu Không Thanh nổ súng có thể bắn trúng hắn, nhưng tuyệt đối không giết được hắn.

Tô Bạch đang đánh cược, Triệu Không Thanh sẽ không ra tay giết người.

Đây không phải đánh cược tính mạng của hắn, mà là đánh cược tính mạng của Triệu Không Thanh!

Đây là một cơ hội Tô Bạch cho Triệu Không Thanh.

“A!!!” Đúng vào lúc này, đột nhiên Triệu Không Thanh điên cuồng gào thét, ánh mắt hắn đầy hung tàn, toàn thân bùng lên ngọn lửa hừng hực.

Tô Bạch cau mày, hắn đã trở thành người chế thuốc, đương nhiên có thể dễ dàng nhìn ra tình trạng lúc này của Triệu Không Thanh.

Theo lý mà nói, Triệu Không Thanh không thể trở thành Người linh năng.

Bởi vì tâm lý đối phương có vấn đề, sau khi trở thành Người linh năng, linh năng trên người hắn sẽ rất dễ bùng nổ, giống như bây giờ vậy.

“Chết!!! Người sống lại đều đáng chết!!!” Triệu Không Thanh gào thét một tiếng, trong mắt lóe lên hung ác tàn nhẫn, đánh về phía Tô Bạch.

Hắn điên rồi!!!

Sắc mặt Tô Bạch lạnh giá, sau đó hắn đột nhiên xông ra, giơ tay tóm lấy cổ Triệu Không Thanh.

Sau đó hắn chợt vung mạnh một cái, hung hăng nện Triệu Không Thanh lên mặt đất.

Đối phương lập tức ngất đi.

Chỉ là ngọn lửa trên người đối phương vẫn cháy hừng hực, hệt như một đống lửa.

Sau khi đánh ngất Triệu Không Thanh, Tô Bạch nhìn về phía tài xế vẫn đang không ngừng rên rỉ, đi qua đó túm tài xế lên.

“Đừng giết ta! Đừng giết ta!” Tài xế hoảng sợ hô to.

Tô Bạch im lặng không nói, ném hắn đến trước mặt Triệu Không Thanh.

Sau đó hắn để Ma Thiết xuống, đặt ở trong tay Triệu Không Thanh.

Ma Thiết nhúc nhích, biến thành một cái găng tay, dán chặt lên da của Triệu Không Thanh.

“Bộp!” Bỗng nhiên, cánh tay của Triệu Không Thanh bắt đầu chuyển động, đánh lên trên người tài xế.

Vừa đánh phát này, Tô Bạch cảm thấy tâm trạng của mình khá hơn nhiều.

“Xem ra làm như thế này không được rồi.” Hắn lắc đầu.

Hắn nghĩ là, nếu lệ khí trong lòng Triệu Không Thanh lớn, vậy hắn dùng Ma Thiết giúp đối phương áp chế lệ khí.

Mà bây giờ xem ra không có tác dụng rồi, bởi vì người sử dụng là hắn.

Nhưng mà ngay sau đó, trong đầu Tô Bạch chợt lóe lên điều gì, vươn tay bắt lấy cánh tay của Triệu Không Thanh, đánh về phía tài xế.

Vừa đánh ra, ngọn lửa trên người Triệu Không Thanh lập tức nhỏ đi một chút.

Tài xế ngơ ngác nhìn Tô Bạch, không rõ người này đang làm gì?

Vì sao người này lại nắm tay người đàn ông trần trụi bên cạnh đánh mình, còn đánh nhẹ giống vuốt ve như vậy.

Bây giờ hắn cảm thấy, hay là mình chết đi cho rồi.

Hắn đã không còn sạch sẽ nữa rồi!!!

Nhưng mà, bản năng sống sót trong người tài xế vẫn rất lớn, mặc dù bị một người đàn ông không mặc quần áo “vuốt ve” rất buồn nôn, nhưng dù sao cũng tốt hơn chết?

Nhưng mà, sau khi tài xế bị “vuốt ve” mấy chục lần thì sụp đổ rồi, hắn khóc nói: “Nếu không ngươi giết ta đi, như thế này dằn vặt quá rồi.”

Bây giờ bắp đùi của hắn vẫn chảy máu, còn như vậy nữa, hắn sẽ chết thật sự.

Tô Bạch nhìn dáng vẻ của đối phương, cũng không nhiều lời, nhưng vẫn thu Ma Thiết lại.

Lúc này lệ khí trong lòng Triệu Không Thanh đã bị áp chế, không khác người thường là mấy.

Mà lúc này đây, tài xế bởi vì mất máu quá nhiều, cộng thêm tâm lý chịu tổn thương nặng nề, chết rồi.

“Cảm giác được gần đây có một người vừa chết, họ tên Tiêu A Vĩ, nhận được một điểm thuộc tính cơ bản, lực phản ứng +1.”

Thấy đối phương chết rồi, Tô Bạch cởi quần áo trên người đối phương ra, ném lên trên người Triệu Không Thanh.

Quần áo của Triệu Không Thanh đã bị đốt sạch từ lâu, bây giờ nhìn hắn thế này rất cay mắt.

Sau khi làm xong những chuyện này, Tô Bạch ngồi vào trong xe của mình, lấy điện thoại di động ra, bắt đầu mở xem phần mềm Wu.

Bây giờ hắn định chờ mấy chục phút, xem nơi này có thể xuất hiện người sống lại hay không.

Nếu xuất hiện người sống lại, bảo quan màu đỏ của hắn cũng có thể tề tụ rồi.

Mở phần mềm Wu ra, mười nhiệm vụ xuất hiện trước mặt hắn, trong mười nhiệm vụ thì có chín cái liên quan đến người sống lại.

Cao nhất đã đạt đến cấp Mãng.

Người sống lại cấp Mãng là người trong một châu nhỏ ở ngoại Liên bang, là một Thực Nhân Ma.

Người sống lại này tên là Tả Xuyên, là một đứa trẻ sinh non, bởi vì sinh non, trong người hắn có rất nhiều biến chứng, hai chân cũng không dài giống nhau, cơ thể cao không quá một mét năm.

Điều này cũng dẫn đến tâm lý biến thái của hắn, thích giết và ăn người cao hơn hắn.

Hắn cho rằng như vậy sẽ có thể khiến mình cường tráng hơn, cao lớn hơn.

Cái chết của hắn là bởi vì hắn bị người ta phát hiện chuyện hắn giết người, bị ngoại Liên bang đánh chết rồi.

Sau khi sống lại, Tả Xuyên có năng lực ăn thịt người sẽ mạnh lên, biến thành một quái vật thật sự.

Tô Bạch nhìn đến đây, chau mày lại.

Người sống lại này vô cùng mạnh mẽ, có được năng lực ăn người sẽ mạnh lên, bây giờ đối phương đã giết chết nhân viên của một tiểu đội Đồ Long Bộ.

Nếu như đổi lại là hắn, hắn cũng không chắc có thể đối phó đối phương.

Bây giờ năng lực công kích của hắn vẫn rất yếu.

Mặc dù Ma Thiết mạnh, nhưng không nhất định có thể đánh vỡ phòng ngự của người sống lại cấp Mãng.

Nếu như muốn giết đối phương, chỉ có thể dùng đạn tên lửa bắn phá với quy mô lớn, sau đó lại tiến hành chém giết lần cuối.

Đương nhiên, nếu như Tô Bạch gặp phải loại người này, hắn tuyệt đối sẽ thêm tất cả điểm vô thuộc tính vào nhanh nhẹn rồi dứt khoát chạy trốn.

Hết cách rồi, thực lực cách biệt quá lớn, hắn lại không ngốc, có thể trốn thì chắc chắn phải trốn rồi.

Cũng đúng lúc Tô Bạch đang nghĩ chuyện này, nhiệm vụ chợt biến mất.

Tô Bạch hơi sửng sốt, sau đó hiểu ra là trong Ảnh Tử có người tiếp nhận nhiệm vụ này rồi.

“Xem ra trong Ảnh Tử cũng có người rất mạnh.” Tô Bạch thầm nghĩ.

Sau đó, hắn cất điện thoại di động, ra khỏi xe hơi, nhìn về phía Triệu Không Thanh dưới ánh mặt trời, nói: “Ngươi còn muốn nằm đến khi nào.”

Ngay vừa rồi, hắn đã cảm giác được Triệu Không Thanh tỉnh lại rồi.

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    9mth ago

  • Lượt đọc

    37

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!