Chương 121: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Đàn thú khác thường

Phiên bản dịch 6853 chữ

Thời gian tiếp đó, Tô Bạch cảm nhận vị trí của cá nheo khổng lồ, mang theo Triệu Không Thanh đi theo di động của cá nheo khổng lồ.

Chỉ là, hắn đi trên đường, còn cá nheo khổng lồ bơi dưới mạch nước ngầm.

Khoảng chừng hơn hai giờ sau, Tô Bạch rốt cuộc ngừng lại tại một vùng ngập nước khổng lồ.

“Đây là?” Triệu Không Thanh bên cạnh nhìn vùng ngập nước trước mắt, có chút kinh ngạc nhìn về phía Tô Bạch.

Hắn có thể thấy được đủ rõ bóng dáng cá nheo khổng lồ trong vùng ngập nước kia.

Hiển nhiên, trên cả đoạn đường này, Tô Bạch là theo đám cá nheo khổng lồ kia tới.

Lúc này, Triệu Không Thanh cảm giác chính mình dường như đã biết được một vài bí mật của Tô Bạch.

“Không sai, nơi này hẳn là vị trí thi thể.” Tô Bạch gật đầu, hắn cũng không có ý giấu diếm.

Rốt cuộc Triệu Không Thanh là một cảnh sát chìm, có năng lực điều tra rất mạnh, có lệ nhất định là lấy lệ không được.

Còn có chính là, Tô Bạch cảm thấy chuyện này cũng không cần thiết giấu diếm cái gì.

Thứ nhất là hắn quen biết Triệu Không Thanh đã rất lâu, cực kỳ tin tưởng vào nhân phẩm của đối phương.

Thứ hai là sau này Triệu Không Thanh muốn thăng cấp trở thành Người linh năng càng mạnh hơn thì cần sự trợ giúp của hắn.

Hắn là người chế thuốc, nếu là làm bậy, sợ là sẽ làm điên Triệu Không Thanh.

Đương nhiên, càng quan trọng hơn chính là, loại năng lực cảm nhận linh năng thực vật này, chỉ là một phần nhỏ trong rất nhiều năng lực của Tô Bạch.

Bí mật quan trọng nhất của Tô Bạch —— quan tài hoàng kim, tuyệt đối sẽ không để người khác biết.

Nghe được Tô Bạch nói như vậy, Triệu Không Thanh gật đầu, cũng không có ý truy hỏi đến cùng.

Hắn là một người thông minh, tự nhiên biết có một số việc không cần thiết truy hỏi đến cùng.

Lúc chính mình nên biết thì ắt sẽ biết.

“Đi bên này.” Tô Bạch quét quanh bốn phía, thần sắc chợt động, nhìn về một hướng, mang theo Triệu Không Thanh đi về hướng bên kia.

Trong lúc hắn thấy loáng thoáng vừa rồi, cảm nhận được một vài thứ giống như là quần áo hiện đại hoá.

Đi một hồi, Tô Bạch duỗi ra tay, chặn lại Triệu Không Thanh.

Bước chân của hai người trong nháy mắt dừng lại.

“Là… Đàn thú.” Tô Bạch nhìn về phía xa, nói với Triệu Không Thanh bên cạnh.

Ở phía xa, hắn thấy rõ được có rất nhiều dã thú đang tụ tập, nhưng bởi vì cách quá xa, lại thêm sương mù trong vùng ngập nước, cho dù hắn có hai điểm điểm thuộc tính nhãn lực, cũng không thể thấy chính xác.

Vẻ mặt Tô Bạch có chút nghiêm trọng, mang theo Triệu Không Thanh đi đến bên cạnh sườn núi.

Tiếp đó, hai người đi lên trên sườn núi.

Sau khi đến trên sườn núi, cảnh tượng dưới sườn núi lập tức xuất hiện trước mắt hai người.

Mà nhìn thấy cảnh tượng dưới sườn núi, Tô Bạch và Triệu Không Thanh đều rét run toàn thân.

Ở phía dưới, là vị trí bên bờ vùng ngập nước.

Ở nơi đó, chất đống mấy chục cỗ thi thể, đang bị dã thú cắn xé.

Chủng loại dã thú rất nhiều, có đàn sói da lông màu đỏ tươi, có cá sấu khổng lồ, cá nheo khổng lồ dài hơn mười mét.

Cũng có một vài con quạ đen xấp xỉ như diều hâu.

Cảnh tượng cực kỳ hài hòa, không có tranh đấu.

Mà trong đống thi thể kia, có thi thể đều đã hư thối, bộ xương đều lộ ra, còn có thi thể dường như là vừa mới tử vong, máu tươi vẫn đang chảy xuống.

“Cảm giác được gần đây có một người vừa chết, họ tên Trương Xảo, nhận được một điểm điểm thuộc tính cơ bản, nhãn lực +1.”

“Cảm giác được gần đây có một người vừa chết, họ tên Phạm Anh Trâu, nhận được một điểm điểm thuộc tính cơ bản, lực lượng +1.”

Cùng lúc đó, hai tin tức truyền vào trong đầu Tô Bạch.

Cảm nhận hai tin tức, Tô Bạch biết, có hai cỗ thi thể là chết trong vòng nửa giờ.

“Đây là có chuyện gì? Đây chẳng lẽ là Khúc Du Dương làm sao?” Triệu Không Thanh nhìn xem cảnh tượng trước mắt, cau mày.

Hắn là một cảnh sát chìm từng trải qua rất nhiều vụ án, trong vụ án thậm chí còn gặp được chuyện người bị hại bị đâm một dao, ruột nóng hổi lòi ra.

Khi đó hắn còn giúp đỡ lấy ruột, đưa người bị hại đi bệnh viện.

Nhưng bây giờ, nhìn một màn trước mắt này, hắn vẫn cảm thấy buồn nôn vô cùng.

“Không giống thế, Khúc Du Dương điên rồi mới sẽ làm như vậy.” Tô Bạch lắc đầu, Khúc Du Dương nếu dám giết người như thế, vẫn sẽ bị Liên Bang xử bắn như thường.

Hơn nữa, người Khúc Du Dương mang theo cũng chỉ có mấy người kia, căn bản không có khả năng giết nhiều người trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Phải biết, người hái thuốc ở nơi này cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể ngốc đến mức bị tàn sát.

Càng huống hồ, những thi thể ở nơi này, rất nhiều thi thể đều đã mục nát, tuyệt đối không phải hình thành trong thời gian ngắn.

Nơi này, càng giống như là do người sống lại làm ra.

Hơn nữa là người sống lại cực kỳ mạnh.

Lại hoặc là, do một thế lực cực kỳ khủng bố làm ra.

Lúc này, Tô Bạch đột nhiên nghĩ đến tin tức mình nhìn thấy mấy ngày trước và cuộc nói chuyện của những người khác trong quán cơm.

Lúc ấy, trong tin tức nói là trong cấm địa số 76 xuất hiện sự kiện thợ săn đầu người giết người hàng loạt.

Mà trong quán ăn, cũng có người nói là nhìn thấy bóng quỷ.

Có lẽ, chuyện trước mắt có quan hệ nhất định với chuyện kia.

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?” Triệu Không Thanh nhìn về phía Tô Bạch, hỏi.

Tô Bạch trầm tư, nói: “Ta vừa mới nhìn một chút, thi thể Khúc Du Dương cũng không ở nơi này, ta đoán chừng hung thủ đánh nhau với Khúc Du Dương, sau đó hung thủ kia truy sát Khúc Du Dương.”

Sau đó, hắn chỉ vào một hướng nói: “Chúng ta vòng qua những dã thú này, đi hướng kia.”

Hướng kia chính là vị trí trung tâm của cấm địa.

Nếu như Tô Bạch đoán không sai, Khúc Du Dương rất có thể sẽ dẫn người trốn về hướng kia.

“Ừm, được.” Triệu Không Thanh gật đầu.

Sau đó, hai người vòng qua những dã thú đang tiến hành yến hội Thao Thiết này, đi về nơi sâu nhất trong cấm địa.

Mà dọc theo con đường này, tốc độ của Tô Bạch và Triệu Không Thanh chậm đi rất nhiều.

Nơi trung tâm cấm địa có rất ít người vào khai phá, đường đi khó đi hơn trước đó nhiều.

Càng đi lên phía trước không khí càng ẩm ướt, quần áo trên người bọn hắn cũng không biết đã ướt đẫm lúc nào.

Trên mặt đất cũng thỉnh thoảng có mấy bãi nước đọng, cực kỳ khó đi.

Trên đoạn đường này, Tô Bạch cũng phát hiện.

Dã thú và độc trùng ở nơi này rất nhiều.

Đoạn đường ngắn ngủi chỉ mấy cây số mà hắn đã phát hiện mấy con lợn rừng nham thạch nặng mấy trăm kilogram, và mấy con rắn độc dài bốn, năm mét.

Càng làm cho hắn cảm phiền khổ não là, bây giờ thời tiết đã cực kỳ lạnh, nhưng những con đĩa to cỡ ngón tay không ngừng bò lên trên người bọn họ.

Đi một đoạn đường, trời cũng bắt đầu tối dần.

Tô Bạch dự tính thời gian, phát hiện cách vị trí trung tâm còn chặng đường một ngày nữa.

Hiện tại hai người dù gấp rút lên đường thế nào cũng không thể đuổi kịp.

“Chúng ta trước tiên nghỉ ngơi …” Tô Bạch chuẩn bị để Triệu Không Thanh nghỉ ngơi.

Nhưng cũng chính là lúc này, hắn phát hiện vẻ mặt Triệu Không Thanh không biết từ lúc nào đã trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    9mth ago

  • Lượt đọc

    20

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!