Chương 123: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Giết người khổng lồ

Phiên bản dịch 8596 chữ

“Còn muốn giết người khổng lồ này sao?” Triệu Không Thanh nhìn người khổng lồ đang xử lý lợn rừng nham thạch khổng lồ, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn về phía Tô Bạch bên cạnh hỏi.

Tô Bạch gật đầu: “Theo ta thấy thì người khổng lồ này có thực lực rất mạnh, nhưng cũng không phải là không có khuyết điểm.”

“Nhược điểm gì?” Triệu Không Thanh có chút nghi hoặc hỏi.

Tô Bạch trầm tư, nói: “Thực lực của người khổng lồ này cực kỳ mạnh mẽ, nhưng ở nơi này hẳn là không có thiên địch nào, thế nên cũng tạo thành tình huống hắn cực kỳ tự đại, tính cảnh giác cực kém.

Tựa như lúc nãy, lợn rừng con kia rơi xuống bên cạnh hắn, hắn đều không có một chút phản ứng nào.

Nếu không phải lợn rừng con kia vẫn luôn kêu gào, ước chừng hắn còn có thể ngủ.

Hơn nữa, người khổng lồ này cũng có máu có thịt, bị lợn rừng nham thạch cắn cũng sẽ chảy máu. Thế nên nếu như chúng ta thừa dịp lúc hắn ngủ ra tay, ước chừng tám chín phần mười có thể giết chết hắn.”

Nghe được lời của hắn, Triệu Không Thanh lắc đầu: “Nhưng cho dù như thế, hệ số nguy hiểm vẫn vô cùng lớn, ta cảm thấy ngươi không cần thiết vì ta mạo hiểm như vậy.”

Mặc dù hắn vô cùng cần lực lượng, nhưng cũng không muốn vì vậy mà khiến Tô Bạch gặp nguy hiểm.

“Tin tưởng ta, ta có nắm chắc.” Tô Bạch vỗ vai Triệu Không Thanh.

Lần này săn giết người khổng lồ này, nguyên nhân chính là muốn giúp thực lực của Triệu Không Thanh tiến gần thêm một bước.

Nhưng cái này cũng không phải là toàn bộ.

Hắn sở dĩ muốn giết người khổng lồ này, còn có một nguyên nhân nữa chính là muốn thử một chút, người khổng lồ này có thể để hắn thu hoạch được điểm thuộc tính hay không, cùng với thăm dò bí mật trên người người khổng lồ này.

Tô Bạch mơ hồ cảm thấy, người khổng lồ đột nhiên xuất hiện này, rất có thể có liên quan đến nguyên nhân Khúc Du Dương tới trung tâm cấm địa số 76 lần này.

Người khổng lồ này... Căn bản không giống sinh vật thuộc về thế giới này.

Sau đó, Tô Bạch mang theo Triệu Không Thanh ở trên vách núi lại đợi thêm một giờ, sau khi người khổng lồ ăn xong, dường như có chút mệt mỏi, ngủ rất say.

Nhưng cho dù vậy, hai người vẫn không ra tay, tỉnh táo tiếp tục chờ đợi.

Đợi đến lúc trời đã hoàn toàn tối xuống, đống lửa kia cũng không sáng rực như trước đó, hai người mới bắt đầu hành động.

Tô Bạch và Triệu Không Thanh nhẹ nhàng đi xuống dưới, mỗi một bước chân đều cẩn thận từng li từng tí, tranh thủ không phát ra một chút âm thanh nào.

Chờ đến lúc đến bên cạnh người khổng lồ, hô hấp của hai người đều có chút dồn dập lên.

Người khổng lồ trước mắt này, quá lớn, chỉ một cái đầu nằm ngang dưới đất mà đã đến bụng hai người.

“Phù…” Tô Bạch nhẹ nhàng thở ra một hơi, liếc nhìn Triệu Không Thanh.

Triệu Không Thanh gật đầu, chậm rãi đi tới trước mặt người khổng lồ.

Sau khi thấy hắn đã đến trước mặt người khổng lồ, Tô Bạch lấy ra Ma Thiết, biến thành một cây gai nhọn rỗng ruột đường kính hơn một mét, tiếp cận gần động mạch cổ của người khổng lồ.

Sau đó, hắn gật đầu với Triệu Không Thanh, mặt nạ màu đỏ thẫm trên mặt chợt lóe mà qua, gai nhọn trong tay đột nhiên đâm xuống.

“Phập!”

Toàn bộ gai nhọn đâm vào trong động mạch chủ ở cổ, máu đỏ tươi bắn ra tung toé.

Trong nháy mắt khi đâm vào động mạch chủ ở cổ người khổng lồ, Tô Bạch ý niệm trong lòng chợt động, Ma Thiết trong cổ người khổng lồ bỗng nổ ra, hóa thành một quả cầu gai có vô số gai nhọn.

“A!!!” Người khổng lồ phát ra một tiếng thét chói tai, đột nhiên mở to mắt ra.

Mà cũng chính khoảnh khắc này, một ngọn lửa trắng bỗng nhiên đốt lên mắt hắn, hắn lập tức mù.

“Ô a a!!!!” Người khổng lồ phát ra tiếng gầm rú đau đớn, đập loạn bốn phía.

Nhưng mà lúc này đây, Tô Bạch và Triệu Không Thanh đã lùi về phía sau, hoàn toàn không ở trong phạm vi công kích của người khổng lồ.

Đây chính là sách lược giết người khổng lồ của Tô Bạch và Triệu Không Thanh.

Tô Bạch tấn công vào cổ, là nơi yếu nhất, cũng là nơi dễ tấn công nhất của đối phương, dùng phương pháp này để đạt tới tạo thành hiệu quả sát thương cực lớn.

Mà Triệu Không Thanh thì trong khoảng trống khi đối phương vừa tỉnh lại mở mắt ra, thiêu hủy mắt của đối phương, khiến cho đối phương không có năng lực tiếp tục công kích.

“Động mạch cổ ở người xuất huyết nhiều đại khái có thể sống thêm từ vài phút đến mười mấy phút, cũng không biết người khổng lồ này sẽ bao lâu nữa mới chết.” Tô Bạch nhìn chằm chằm máu phun ra như suối nước trên cổ người khổng lồ, thầm nghĩ nói.

Lúc này bọn họ đều đứng ở đằng xa, không có phát ra một chút âm thanh nào.

Người khổng lồ này chỉ mù, cũng không phải điếc.

Bọn họ phải dự phòng toàn bộ tình huống, đề phòng phản kích của người khổng lồ trước khi chết.

Đột nhiên, người khổng lồ đứng yên tại chỗ, không gầm rú, cũng không động đậy nữa. Đôi mắt trống rỗng của hắn nhìn quanh bốn phía, lỗ tai khẽ rung, dường như đang nghe âm thanh xung quanh.

Lúc này, Tô Bạch cũng không khỏi vì trí tuệ của người khổng lồ này mà tán thưởng.

Phải biết, cho dù là người bình thường, động mạch cổ xuất huyết nhiều như vậy cũng tuyệt đối sẽ không kịp phản ứng nhanh như vậy, dùng tai nghe kẻ địch ở gần.

Thế nhưng, cố gắng của người khổng lồ chỉ là phí công, bọn họ đã sớm dự tính trước được tình huống này.

Đối phương chết chắc!

Mà cũng ngay lúc Tô Bạch có ý nghĩ này, hắn đột nhiên chú ý tới một chi tiết.

Lúc người khổng lồ kia dùng tai nghe bốn phía, cái mũi cũng khẽ động, giống như đang ngửi mùi xung quanh.

Nhìn thấy động tác của đối phương, con ngươi Tô Bạch chợt rụt lại, lập tức cảm giác lông tơ đều dựng cả lên. Người khổng lồ này vậy mà đang dùng mũi ngửi mùi xung quanh!

Lúc này, hắn phát hiện mình đã phạm phải một sai lầm.

Người khổng lồ nói cho cùng vẫn là người khổng lồ, không phải con người bản phóng lớn, có nhiều chỗ có khác biệt rất lớn với con người, không thể dùng tư duy của con người đi đo lường đối phương!

Mà cũng ngay lúc này, hốc mắt đen ngòm của người khổng lồ nhìn chằm chằm về phía bọn họ, nhe miệng ra, hàm răng bén nhọn đầy miệng mang theo tia máu lộ ra, tỏ vẻ vô cùng dữ tợn.

Tô Bạch thấy thế, một phát bắt lấy Triệu Không Thanh, đẩy đối phương sang hướng bên cạnh.

Ngay sau đó trên mặt hắn hiện lên một chiếc mặt nạ màu đỏ thẫm, Ma Thiết trong tay hóa thành một con dao mỏng như tờ giấy.

Làm xong những việc này, ý niệm trong lòng Tô Bạch chợt động, lập tức trên kỹ xảo chém giết tăng thêm hai điểm điểm vô thuộc tính.

Theo sự thêm vào của hai điểm, Tô Bạch nhìn người khổng lồ phía trước, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác hắn có thể trực tiếp mổ xẻ người khổng lồ này.

“Gừ!!!” Người khổng lồ phát ra một tiếng gào thét, khuôn mặt dữ tợn đánh tới Tô Bạch, đất cây xung quanh bay lên tứ tung.

Trong đòn công kích này, ẩn chứa tuyệt vọng và điên cuồng trước khi chết!

Tô Bạch nhìn thấy đối phương đánh tới, giơ dao mảnh trong tay lên, không lùi mà tiến, phóng về phía người khổng lồ.

“Ầm!” Một quyền của người khổng lồ đập xuống đất, bùn đất bắn ra tung toé.

Mà cũng trong nháy mắt này, Tô Bạch chợt xông lên, chân đạp lên cánh tay người khổng lồ, cắt vết hẹp dài lên trên cổ người khổng lồ, máu tươi như suối nước phun ra.

Người khổng lồ dường như có cảm giác, trở tay sờ ra sau lưng, sờ về phía Tô Bạch.

Mà cũng chính lúc này, Tô Bạch lấy cơ thể người khổng lồ làm ván nhảy, đột nhiên nhảy lên, sau đó rơi xuống, dao mảnh trong tay cắt lên ngón tay người khổng lồ.

Trong nháy mắt, ngón tay người khổng lồ bị chém đứt, máu từ gốc ngón tay bị đứt của hắn chảy ra.

“Gừ!!!” Người khổng lồ phát ra tiếng hít tuyệt vọng điên cuồng, muốn xoay người đánh về phía Tô Bạch.

Đôi mắt Tô Bạch dưới mặt nạ vặn vẹo đỏ thẩm lộ ra vẻ điên cuồng.

Bóng dáng hắn bỗng vút lên, vững vàng rơi xuống trên cánh tay người khổng lồ.

Kỹ xảo Parkour +3 năng lực, để hắn đứng trên cánh tay người khổng lồ giống như một cây đinh, căn bản không bị ảnh hưởng bởi động tác của người khổng lồ.

Bóng dáng Tô Bạch bay tán loạn, lại lần nữa nhảy tới gần cổ người khổng lồ, tiếp tục quét về phía cổ người khổng lồ.

Thế nhưng, lúc này, hắn cũng không chém một dao liền nhảy xuống, mà hắn tựa như một con sóc di chuyển linh hoạt trên cây, chạy vòng quanh cổ người khổng lồ.

Chỉ là, “con sóc” này, có dao!

“Gừ!!!” Người khổng lồ tuyệt vọng gào lên một tiếng, muốn bắt lấy Tô Bạch, nhưng đối phương lại giống như một cá chạch trơn trượt, căn bản bắt không được.

Một lát sau, thân thể của hắn rốt cuộc không chịu nổi gánh nặng, ngã trên mặt đất.

Cơ thể Tô Bạch nhảy lên, rơi xuống cách đó không xa.

Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên cổ người khổng lồ, thịt đã bị nạo đi gần hết, máu thịt đầm đìa, nhìn rất doạ người.

“Cảm giác được gần đây có một người vừa chết, họ tên Sơn, nhận được hai điểm điểm thuộc tính cơ bản, lực lượng +1.”

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    9mth ago

  • Lượt đọc

    31

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!