Chương 141: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Gặp lại Đồ Long Bộ

Phiên bản dịch 7177 chữ

Nhìn thấy động tác này, Tô Bạch hơi đánh tay lái, lại lái xe đến làn xe khác, muốn vượt qua đối phương.

Nhưng đối phương dường như ăn chắc hắn, lần nữa năm lần bảy lượt chắn trước mặt hắn.

Rốt cục, trong một lần vượt qua xe, đối phương tựa hồ hết hứng thú, để Tô Bạch lái xe đến bên cạnh xe hắn.

Cũng chính là lúc này, cửa sổ xe của đối phương lại được hạ xuống một lần nữa.

“Ngu xuẩn! Tiếp tục vượt qua!” Lái xe là một tên thanh niên hơn 20 tuổi, nhìn về phía Tô Bạch, ha ha nở nụ cười.

Tô Bạch mắt nhìn đối phương.

Nếu như là một tài xế già, thì có thể từ trong con mắt mê mang của đối phương liền sẽ biết người này tuyệt đối là lái xe khi đang say rượu.

Nhưng hắn lại biết, trên xe của người này, còn có một chút giấy bạc và bột phấn màu trắng.

Đây không phải say rượu lái xe.

Mà là lái xe khi chơi ma túy.

Bên cạnh thanh niên này, còn có một cô bé khuôn mặt mỹ lệ, áy náy nhìn Tô Bạch, trên mặt mang theo ý cười, tựa hồ cảm thấy cái này rất thú vị.

Rất rõ ràng, tên thanh niên này muốn thể hiện uy phong của mình trước mặt cô bé.

Tô Bạch hạ cửa sổ xe uống, nở nụ cười với đối phương.

Nhìn thấy nụ cười của hắn, thanh niên và cô bé không kìm lòng được rùng mình một cái.

“Tuýt tuýt!!!” Cũng chính là lúc này, đằng sau xuất hiện một chiếc xe vận tải.

Tô Bạch nhìn thấy trên thân đột nhiên xuất hiện một cỗ khí thế bén nhọn.

Thanh niên cảm nhận được cỗ khí thế ấy, lập tức cảm giác mình giống như một miếng thịt đưa bê lên trên bàn ăn, đợi chờ hung thú nhai nghiến, toàn thân run rẩy.

Giờ này khắc này, hắn tựa hồ thấy được hình ảnh mình chết.

“A!!!” Người thanh niên điên cuồng quát to một tiếng, bỗng nhiên đánh lái.

“Ầm!” Chiếc xe này và chiếc xe chở hàng lớn phía sau động vào nhau.

Chỉ là chiếc xe baonu này quá nhỏ so với chiếc xe chờ hàng lớn, trực tiếp bị đụng bay, bay lộn ngược đập về phía Tô Bạch.

Cũng chính là lúc này, nắm tay Tô Bạch đột nhiên duỗi ra ngoài cửa sổ.

“Ầm!” Xe baonu nện trên tay hắn, sau đó lăn lộn về phía xa.

Tiếp đó, Tô Bạch nhẹ nhàng đạp chân ga một chút, tiếp tục chạy về phía trước.

Lúc này sắc mặt của hắn đã khôi phục ánh mắt bình thường.

Thanh niên và cô bé kia hẳn là sẽ không chết.

Nhưng tuyệt đối không tránh được tàn tật.

Tô Bạch khẽ lắc đầu, để cho lệ khí trong lòng mình tán đi một chút.

Trong lòng hắn có chút bất đắc dĩ.

Mặc dù hiện tại hắn có Ma Thiết áp chế lệ khí, nhưng là có đôi lúc còn dễ nảy sinh ác ý hơn đối với người bình thường.

Vừa mới hắn không có trực tiếp giết chết đối phương, đã được tính là mạnh mẽ đè nén lại sát niệm trong lòng.

“Cái này có lẽ chính là. . . Cơn thịnh nộ trên đường?” Tô Bạch khẽ lắc đầu.

Lần này, cũng coi là thử một chút năng lực chấn nhiếp của sát khí, dùng vẫn rất tốt.

Sau đó, không bao lâu, Tô Bạch đã lái xe đến thành phố Vân Mộng.

Nói thật, thời tiết nơi này có chút kỳ quái.

Chợ số 76 cách nơi này đại khái sáu mươi đến bảy mươi cây số, vào lúc hắn ở chợ số 76, nơi đó còn là trời nắng, nhưng thời điểm hắn đến thành phố Vân Mộng, lại tí ta tí tách hặt mưa nhỏ.

Tô Bạch lái xe đến phụ cận thành phố, tìm một nhà khách sạn ở lại, thuê một gian phòng ở khách sạn.

Khách sạn này ở phụ cận tập đoàn Vân Gian, phòng ốc cũng khá là ổn.

Là một khách sạn mang phong cách cổ xưa.

Bên trong khách sạn này, giường, bàn gỗm bàn trà ở bên trong này đều là màu sắc của gỗ thô,

Còn có bình phong bằng bằng gỗ thô, bàn gỗ phía sau bình phong đặt dụng cụ pha trà, nhìn rất là trang nhã.

Chả qua sau khi Tô Bạch bước vào phòng, lại bắt đầu thuần thục mở ra camera.

Hắn phát hiện, mình tựa hồ có độc, mỗi lần thuê phòng ở khách sạn, bên trong phòng nhất định sẽ có trang bị chụp lén.

Hơn nữa, lần này còn quá đáng hớn nữa!

Trong một cái phòng lại có hai cái camera, dường như là trang bị của hai nhóm người.

Tô Bạch phá hủy hai cái camera, dùng búa nhổ đinh nện thành phấn vụn ném vào trong thùng rác.

Đập nát camera xong, hắn khẽ lắc đầu, hắn phát hiện những khách sạn hiện này càng ngày càng không ổn.

Nếu như để nhưng khách sạn này tự điều tra, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống như thế này.

Chả qua chuyện này chỉ là một khúc nhạc đệm.

Tô Bạch đặt đồ vật mang theo xuống, lấy một cái camera ở bên trong ra kẹp lên trên cửa sổ, hướng về phía tập đoàn Vân Gian ở phía xa xa.

Khách sạn mà hắn tìm, cố ý ở cạnh xung quanh của tập đoàn Vân Gian.

Nơi này vừa hay có thể nhìn thấy rất rõ ràng những cỗ xe và nhân viên đi ngang qua tập đoàn Vân Gian.

Về phần cái camera này, là Tô Bạch bảo Trương Tam mua.

Sau khi đặt xong camera, Tô Bạch đột nhiên khẽ giật mình, nhìn cỗ xe ven đường có chút giật mình.

Ở trên con đường phía trước, có ba chiếc xe Jeep đang chậm rãi đi trên đường.

Tô Bạch biết ba chiếc xe jeep này, lúc trước hắn đi huyện Lâm Xuân, đã từng nhìn thấy.

Là bọn Sở Hồng Nguyệt.

Tô Bạch trầm tư một chút, sau đó cảm thấy ở chỗ này gặp được đối phương cũng là chuyện rất bình thường.

Gần đây, các nơi xuất hiện người sống lại, trong đó nhiều nhất là ở những thành thị xung quanh cấm địa.

Mà cấm địa số 76 cách thành phố Tây Giang gần nhất, bọn họ tự nhiên sẽ tới nơi này.

Cũng chính là lúc này, người đàn ông trung niên trên xe jeep có chỗ phát giác, nhìn quanh bốn phía.

Tô Bạch thấy thế, lập tức núp ở đằng sau màn cửa.

“Làm sao vậy, Lý Mạc? Ngươi lại tìm gì ăn à?” Trên xe Jeep, Trịnh Vũ hơi nghi ngờ hỏi Lý Mạc.

Lý Mạc nghe vậy, lắc đầu: “Không phải, ta cảm giác có người đang quan sát chúng ta ở gần đây.”

Nghe được lời nói của hắn, Lý Thanh Trúc đang lái xe nhướng mày, “Thật sao? Cảm giác được vị trí cụ thể không?”

“Không thể.” Lý Mạc lắc đầu, nói: “Người này dường như không có ác ý với chúng ta, ta không thể biết được vị trí cụ thể của đối phương, có khả năng là người của một đội khác.”

Nghe được lời nói của hắn, người bên trong xe thả lỏng.

“Vậy trước tiên không cần để ý tới hắn.” Lý Thanh Trúc gật gật đầu, sau đó nàng dừng lại, nói: “Trịnh Vũ, Lý Mạc, hai người các ngươi đã nhập môn được một đoạn thời gian rồi, lần này là cơ hội để các ngươi tiến vào cấp D, các ngươi đã chuẩn bị chưa?”

“Chúng ta đã chuẩn bị tốt.” Hai người nghe vậy sắc mặt trở nên nghiêm túc, lập tức trả lời.

Lý Thanh Trúc gật gật đầu, sau đó lôi di động ra gọi điện thoại, “Bộ tin tức Đồ Long, đây là đội mười chín tỉnh Tây Vũ, ta là phó đội trưởng Lý Thanh Trúc. Ta cần các ngươi giúp ta điều tra một chút, phụ cận đường phố Tây Vân có phải là có những thành viên của tiểu đội khác hay không, hoặc là có người nào khả nghi xuất hiện, nếu như xuất hiện người khả nghi, xin hãy nói cho ta biết.”

Nói xong, nàng cúp điện thoại.

Ở phía xa nhìn ba chiếc xe từ từ đi xa, Tô hơi nhíu mày.

Mà cũng chính là lúc này, điện thoại di động của hắn vang lên.

Hắn lấy điện thoại di động ra, phát hiện là Quản gia gọi điện thoại tới.

“Alo.” Tô Bạch nhận nghe điện thoại.

“Người của Đồ Long Bộ ở gần đấy đang điều tra tiin tức của ngươi, ngươi có cần che giấu một chút hay không?” Quản gia hỏi.

Tô Bạch hơi ngập ngừng một chút rồi nói: “Được, giúp ta che giấu một chút, cần bao nhiêu điểm cống hiến?”

“Không cần, lần này xem như việc công, tất cả những chi tiêu liên quan đến nhiệm vụ lần này chỗ của ta sẽ thanh toán cho ngươi.”

Nghe được lời hắn nói, Tô Bạch có chút bất ngờ, ma cà rồng như Quản gia thế mà hiểu được việc thanh toán à.

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    9mth ago

  • Lượt đọc

    24

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!