Chương 155: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Bầy sói

Phiên bản dịch 7132 chữ

Tô Bạch mới vừa đóng rương hoàng kim đó lại, cảm giác được thông báo này, tâm trạng cũng nhẹ đi rất nhiều.

Tiếp theo, hắn cất rương hoàng kim vào trong chiếc xe vận chuyện bọc thép, gọi điện thoại cho Quản gia nói rằng nhiệm vụ đã hoàn thành.

Làm xong cái này, Tô Bạch tìm được xe mình, đi vào trong ngồi xuống, hạ ghế dựa, nằm xuống.

Khi hắn nằm xuống, một đoạn ký ức xuất hiện trong đầu hắn.

Ở trên bầu trời, một người rơi xuống từ tầng mười mấy.

Cùng với tiếng nổ lớn, người nọ rơi trên mặt đất, tay chân biến dạng.

Sau khi rơi xuống, khuôn mặt người đàn ông đó nhăn nhó vì đau đớn.

Sau đó không biết người đàn ông đó bị chạm phải dây thần kinh nào, nét đau đớn trên khuôn mặt dần biến mất thay vào đó lại lộ ra nụ cười quỷ dị.

Theo nụ cười của người đó, khuôn mặt cũng dần rõ hơn.

Là Cao Tường.

Cao Tường là một người bình thường, cuộc sống bình thường, gia đình bình thường, học tập bình thường, sau khi đi làm cũng là một người vô cùng bình thường.

Mà một người bình thường như vậy, trong một lần hiểu lầm bị nữ sinh vu oan hắn dâm loạn, sau đó bị tung lên mạng xã hội, hắn chết trên mạng xã hội.

Bởi vì không biết nguyên nhân nên không có người tin tưởng hắn.

Dưới nỗi đau khổ đó, Cao Tường đứng ở tầng cao nhất của công ty, chuẩn bị nhảy lầu.

Nhưng lúc ấy, rất nhiều người cũng muốn hắn chết chứ không phải sống.

Rồi sau đó, hắn nhảy từ trên cao và rơi xuống.

Nhưng vì tầng lầu công ty không cao, hắn không chết, chỉ là chân tay biến dạng, nằm trên mặt đất.

Lúc ấy cơ thể hắn cực kỳ đau đớn, hận không thể chết đi cho rồi.

Nhưng không được…

Thậm chí xung quanh còn vang lên những giọng nói lạnh lùng, khiến trái tim hắn như bị dao cắt.

Cho đến lúc được đưa đến bệnh viện, hắn mới thật sự chết đi.

Hoặc là…Vừa mới sống lại.

Sau đó, bắt đầu sống lại cuộc sống của mình, bắt đầu tàn sát.

Thật lâu sau, Tô Bạch mới mở mắt.

Trong mắt hắn toát ra một tia im lặng, hiện tại có một số người, luôn thích phán xét người khác theo hướng phiến diện.

Giống như lần trước chuyện hắn bị mẹ Đinh Tuấn lừa gạt.

Chuyện đó, đầu tiên hắn bị trên mạng người mắng chửi, sau đó xoay chuyển tình thế.

Một số tài khoản marketing và phương tiện thông tin truyền thông hạng hai đã mất tất cả.

Nghĩ đến đây, Tô Bạch vẫn không đồng tình với chuyện của Cao Tường.

Mặc dù Cao Tường bị người bôi nhọ, nên mới nhảy lầu tự sát, nhưng sau này người bị hắn giết là thật, trong đó số người vô tội chết nhiều không xuể.

Có lẽ sẽ có vài người đồng tình với Cao Tường, cảm thấy Cao Tường ra nông nỗi này đều là do bị người khác ép.

Nhưng nếu đếm số người bị Cao Tường giết mới thấy hắn thật sự máu lạnh.

Tô Bạch hơi nhướng người nhìn xung quanh, lúc này có rất nhiều lính và cảnh sát đang canh giữ hiện trường, đưa thi thể trên đường rời khỏi đây.

Bọn họ đang ở giữ gìn nơi này trật tự.

Cũng có một vài nhân viên hậu cần bắt đầu xử lý thi thể.

Hết thi thể này đến thi thể khác chuyên lên xe.

Rất nhiều binh lính và cảnh sát nhìn thấy, đôi mắt đỏ hoe lên.

Có mười ba người tử vong là đồng đội của bọn họ.

“Đưa tiễn anh hùng!!!” Ngay lúc này, một người cảnh sát đột nhiên hô vang.

Lập tức, binh lính và cảnh sát trong sân cùng hô nghiêm, cúi chào các thi thể.

Không khí trong sân bỗng chùng xuống, một bầu không khí trang nghiêm tràn ngập khắp nơi.

Tô Bạch nhìn đến đây, rũ mắt xuống, im lặng.

“Ầm ầm ầm…” Một tiếng nổ vang trời.

Mưa rơi tí tách, giống như để đưa tiễn những người ở nơi này.

Một lát sau, thi thể đã được đưa đi.

Sự trật tự ở đây được khôi phục lại.

Nhân viên bộ phận hậu cần bắt đầu rửa sạch máu xung quanh, cùng với các mảnh vỡ ven đường, vài người dân cũng quay lại dọn dẹp lại đồ đạc của họ.

Tô Bạch nằm trên ghế, im lặng không nói.

Bây giờ hắn cũng không thích hợp để đi ra ngoài.

Bởi vì chuyện hắn đã giết chết Cao Tường trước đó, bây giờ một số người ở Đồ Long Bộ một đoán chừng cũng đang tìm hắn.

Như thế, chi bằng hắn nằm trên xe ngủ.

Chỉ là, hiện tại Tô Bạch hoàn toàn không muốn ngủ.

Vừa nãy, hắn nhìn ký ức của Cao Tường.

Mà từ trong ký ức của Cao Tường, Tô Bạch cũng tìm thấy những gì Cao Tường nói về Thi Thiên Thiên và một vài bí mật.

Hóa ra, sau khi Cao Tường trở thành Người sống lại, có người giúp hắn thoát khỏi truy nã của Đồ Long Bộ.

Người cứu hắn, chắc chắn không phải người thường.

Mà là một Người sống lại.

Người sống lại, tên là Thi Thiên Thiên.

Là một Người sống lại mà Liên Bang không biết.

Đối phương còn sáng lập một tổ chức có tên là Bầy Sói.

Trong đó có ít nhất bảy Người sống lại.

Hơn nữa, Tô Bạch dựa theo ký ức của Cao Tường biết được, Người sống lại trong Bầy Sói, thấp nhất đều là cấp Xà, cũng có một vài vài người là cấp Mãng.

Những Người sống lại vì Thi Thiên Thiên, cho nên mới liên kết với nhau, tên là Bầy Sói, vì có ý muốn giúp đỡ lẫn nhau.

Ở bên trong Bầy Sói, dưới sự giúp đỡ lẫn nhau, hình thành một thế lực vô cùng khủng lồ.

Cũng tạo cơ hội trốn thoát cho những người phạm pháp trong tổ chức.

Chỉ đáng tiếc, ở bên trong Bầy Sói, phần lớn đều là đơn độc liên lạc, Tô Bạch chỉ biết cách liên hệ với Thi Thiên Thiên, những người khác căn bản không có cách nào liên lạc được.

Cái này giống như mối quan hệ giữa Quản gia và hắn trước đây.

“Thật khó giải quyết…” Tô Bạch khẽ thở dài, sau đó lấy điện thoại di động ra, vào nhóm trò chuyện.

Hiện tại nhóm trò chuyện có rất nhiều tin tức, nhưng phần lớn tin tức đều không dùng được gì cả.

Tô Bạch nhìn qua, cũng phát hiện một số tin tức của học giả rất có ích.

Học giả đã tải tài liệu lên, mặt trên viết một vài báo cáo về người thức tỉnh.

Hắn mở tài liệu ra, phát hiện ra điểm khác nhau giữa người thức tỉnh và Người linh năng.

Từ trong tài liệu hắn phát hiện ra được, người thức tỉnh có linh năng ổn định hơn Người linh năng.

Thực lực của bọn họ, đều phát triển ở trạng thái cân bằng.

Dựa theo cách nói của học giả, người thức tỉnh hoàn toàn có thể phát huy hết tiềm lực hoàn hảo của bản thân.

Chỉ là lúc vừa mới bắt đầu, thực lực của bọn họ sẽ rất yếu, thậm chí không mạnh hơn người bình thường bao nhiêu.

Tô Bạch nhìn đến này, ngón tay gõ ở trên ghế, ngẫm nghĩ trong lòng.

Tuy rằng hắn không phải là người chuyên nghiên cứu về lĩnh vực này, nhưng Triệu Không Thanh với tư cách là một dược sư có sức mạnh thiên phú chế tạo ra Người linh năng, có lẽ cũng biết vì sao xảy ra chuyện này.

người thức tỉnh thật ra cũng là người giống Người linh năng là, chỉ là sau khi con người yêu cầu can thiệp, thiên phú đã chịu ảnh hưởng bởi sự khác biệt về độ chính xác của thuốc.

Nhưng điều này cũng không nói Người linh năng kém hơn người thức tỉnh.

Chỉ cần Người linh năng tìm được dược sư giỏi thì thực lực của hắn sẽ tiến bộ vượt bậc và người thức tỉnh có thể bị không chế trong khoảng thời gian ngắn.

Tốc độ tăng mà Người linh năng có thể cải thiện sức mạnh của mình nhanh hơn người thức tỉnh.

Hơn nữa, quan trọng hơn, người thức tỉnh xuất hiện ngẫu nhiên, mà Người linh năng lại có thể chế tạo theo số lượng.

Xem xong hồ sơ, Tô Bạch vứt chuyện này ra sau đầu.

Chuyện này không có ảnh hưởng lớn với hắn.

Nếu nói rằng độ chính xác hiện tại của hắn ta không đủ, vậy hãy thêm một thuộc tính đặc biệt cho nó.

Hắn sáng tạo ra Người linh năng, tuyệt đối sẽ không kém hơn người thức tỉnh.

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    9mth ago

  • Lượt đọc

    30

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!