Thiên Hồng kiếm lóe ra lưỡi kiếm lóe sáng, mặc dù không dài bằng Thiên Cung kích, nhưng chiều dài nửa trượng chắc chắn được tính là cực dài trong số các thanh kiếm.
Tay cầm hai bảo linh bản mệnh, sức mạnh của Phương Vọng tăng mạnh.
Bây giờ hắn đã có thể khiêu chiến Huyền Tâm cảnh rồi!
Gặp phải bất cứ ai hắn đều không sợ!
“Công tử, hai bảo linh bản mệnh này của ngươi đúng là rất khí phái, nhưng mà ta cảm thấy ngươi thiếu một bộ đồ thích hợp. Ta biết một chỗ, bên trong giấu bảo y Đại Thánh để lại lúc còn sống, tên là Kim Lân Bạch Vũ Y, theo manh mối truyền thừa ta có được, Kim Lân Bạch Vũ Y ít nhất là pháp khí tuyệt phẩm!”
Tiểu Tử nói, giọng điệu khó che giấu vẻ kích động.
Cảnh Phương Vọng vung kiếm chém trời vừa rồi đã kích thích nó, nó cảm thấy dựa vào Phương Vọng, nó có thể xông pha những chỗ lúc trước không dám đi.
“Pháp khí tuyệt phẩm à?”
Phương Vọng nhếch mày. Pháp khí như vậy trong Thái Uyên môn ít nhất phải tốn hai vạn cống hiến, hơn nữa còn chưa chắc có thể mua được. Pháp khí tuyệt phẩm có thể nói là có tiền cũng không mua được, mỗi một món xuất hiện đều sẽ dẫn tới sự tranh cướp của trưởng lão, đệ tử thân truyền các mạch.
“Ừ, ít nhất là vậy, cụ thể là phẩm cấp gì thì ta cũng không rõ.” Tiểu Tử gật đầu nói, một con rắn gật đầu, dáng vẻ rất buồn cười.
“Được, tìm chỗ nghỉ ngơi mấy ngày, rồi đi tìm Kim Lân Bạch Vũ Y kia!”
Phương Vọng nhìn bầu trời nói, Chu Tuyết vừa đi, lôi đình kia lại bắt đầu ngưng tụ, có thể đánh xuống bất cứ lúc nào.
Tiểu Tử lập tức bò lên vai của hắn, chân hắn giẫm Thanh Quân kiếm, nhanh chóng bay khỏi nơi này.
…
Bảy ngày sau.
Phương Vọng hạ xuống một tảng đá, Tiểu Tử nằm bò trên vai của hắn, nhìn chằm chằm phía trước, thè lưỡi rắn nói: “Công tử, chính là trong ngôi chùa kia. Nhưng mà chỗ đó rất nhiều tà ma, ngươi phải cẩn thận đấy.”
Không cần nó nhắc, Phương Vọng đã nhìn thấy bóng dáng của nữ tử áo trắng đứng trên tường của ngôi chùa phía xa rồi.
Cũng không biết nữ tử áo trắng ban đầu truy sát hắn có phải cũng là một trong số đó không.
Phương Vọng nhảy xuống khỏi tảng đá, đi bộ về phía trước, nhân tiện thưởng thức phong cảnh dọc đường.
Rừng núi hoang vu ở đây đừng nói thiên tài địa bảo, ngay cả hoa cỏ đều rất thưa thớt.
Cả đường đi, Phương Vọng nhìn thấy vết máu, rõ ràng là bay xuống từ trên không trung, tất cả đều chỉ về phía ngôi chùa kia.
Lúc đến chỗ cách ngôi chùa chưa tới nửa dặm, hắn đột nhiên thấy một cánh tay rơi ngay tảng đá vụn bên cạnh.
Phương Vọng ngước nhìn về phía cổng ngôi chùa, thấy trước cổng treo hai thi thể, tóc tai bù xù, không nhìn rõ nam nữ.
Hắn giơ tay phải, Thiên Hồng kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay, tay phải của hắn cầm kiếm, lưỡi kiếm phát sáng nhanh chóng ngưng tụ ra, Huyền Dương chân hỏa bắt đầu lượn lờ.
Huyền Dương chân hỏa có thể đả thương tà ma, dã quỷ, đây là sức mạnh để hắn dám xông vào nơi nào!
Thuận theo ánh mắt của hắn có thể thấy từng nữ tử áo trắng trên tường đã ngẩng đầu, từng người đều hiện ra khuôn mặt trắng bệch, hai con mắt trống rỗng đều nhìn chằm chằm Phương Vọng.
Tiểu Tử lập tức chui vào trong túi áo ngực của Phương Vọng, chỉ lộ ra đầu rắn.
Phương Vọng không so đo sự hèn nhát của nó, tiếp tục tiến lên.
Rất nhanh, hắn phát hiện thi thể treo trước cổng chùa lại là mặc áo bào của đệ tử thân truyền Thái Uyên môn, áo bào rách nát, không nhìn kỹ, rất khó phát hiện ra.
Tay áo phải của thi thể này bị xé rách, không thấy tay phải, chắc tay phải thấy trên đường lúc trước chính là tay của thi thể này.
Phương Vọng híp mắt, vừa đi vừa phân biệt mặt của thi thể kia.
Hắn từng gặp người này trong cửu mạch đấu pháp lúc trước, nhưng mà hai người không giao đấu, khiến cho hắn đã không nhớ được tên của người này nữa, dù sao trong thời gian này hắn đã ngồi ở Thiên Cung rất nhiều năm.
Lúc Phương Vọng đến cổng chùa, bảy nữ tử áo trắng trên tường cùng bay lên.
Ban ngày ban mặt, lệ quỷ bay lên trời, vẫn rất dọa người.
Phương Vọng giơ tay trái, cách không điểm một cái, kiếm khí bắn ra, chém túi trữ vật ở eo của thi thể xuống, cài lên đai lưng của mình.
Làm xong tất cả, hắn mới tung người nhảy lên trên cổng ngôi chùa, chuẩn bị nhảy qua tường, cưỡng chế xông vào trong.
Bảy nữ tử áo trắng lập tức nhào về phía hắn, Phương Vọng giơ tay chém ngang một kiếm, ánh sáng trắng chợt hiện, kiếm khí Huyền Dương chân hỏa thiêu đốt càn quét, khí thế không thể đỡ được.
Một kiếm chém ra, mang theo kiếm khí Huyền Dương chân hỏa tốc độ cực nhanh, gần như nháy mắt đã xẹt qua bảy nữ tử áo trắng, khiến bóng dáng bọn họ chậm lại.
Phương Vọng lạnh lùng liếc nhìn, bảy nữ tử áo trắng lập tức lùi ra, rồi biến mất giữa không trung.
Không có ngăn cản, Phương Vọng thuận lợi vào trong ngôi chùa.
“Cứ chạy như vậy rồi?”
Tiểu Tử ở trong lòng Phương Vọng kích động kêu lên, nó đoán được Phương Vọng rất mạnh, không ngờ lại mạnh như vậy.
Trong Đại Thánh Động Thiên, nó không sợ yêu thú, không sợ tu sĩ, chỉ sợ đám nữ quỷ áo trắng này.
Phương Vọng không để ý nó, nhấc chân tiến về phía trước, thần thức tản ra, cảnh giác xung quanh.
Khắp nơi trong ngôi chùa đều là dấu vết chiến đấu để lại, vết kiếm, vết máu, lá bùa cháy một nửa… vân vân, tất cả nhìn thấy mà giật mình.
Ánh mắt Phương Vọng đặt ở đại sảnh ngôi chùa phía trước, bên trong đen kịt, một đợt gió lạnh thổi ra từ bên trong, phả về phía mặt hắn, thổi bay tóc mai của hắn.
Hắn bước vào đại sảnh ngôi chùa không nhanh không chậm, tầm mắt dần trở nên rõ ràng, hắn thấy trên tường đại sảnh u ám có một cái động lớn, chiếm cả mặt tường.
“Bên trong có mùi máu tanh rất nồng.”
Tiểu Tử thè lưỡi rắn nói, không cần nó nói, Phương Vọng đã ngửi thấy rồi.
Hắn trực tiếp bước vào cửa động, tiến về phía trước thuận theo lối đi trong động. Lưỡi kiếm phát sáng của Thiên Hồng kiếm chiếu sáng lối đi trong động, khắp nơi trên tường động đều có thể thấy dấu tay, thi thoảng còn sẽ giẫm phải xương vỡ.