Chương 103: [Dịch] Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

Trời không tuyệt đường người.

Phiên bản dịch 5705 chữ

Rất khó tưởng tượng, lúc trước lối đi này đã trải qua chuyện gì.

Lối đi trong động uốn lượn hướng xuống, rõ ràng là thông đến lòng đất, Phương Vọng duy trì tốc độ bước đi, thần thức vẫn luôn duy trì ở trạng thái tản ra, thăm dò tình hình phía trước.

Cùng lúc đó.

Trong một không gian rộng rãi dưới lòng đất, Cố Ly, Diệp Tưởng, Yến Nhạc Phi và một nữ đệ tử của Huyền Hồng Kiếm tông đang tĩnh tọa dưới gốc cây. Ở đỉnh đầu bọn họ treo lơ lửng một cái ô giấy vàng, tự động xoay tròn, tản ra màn sáng nhạt bao phủ bốn người.

Phí trước có rất nhiều quỷ hồn du đãng, còn chỗ trung tâm của không gian dưới lòng đất này có một cây cổ thụ khổng lồ, thân cây thậm chí cần hai mươi người cùng ôm, trên cây là một con giao long màu đen chiếm giữ!

Đúng vậy, giao long!

Hai vuốt dài, trên trán còn có một sừng, trên người khoác vảy toàn màu đen, nói ít cũng phải dài hai mươi trượng, kinh hãi đáng sợ.

Nữ đệ tử của Huyền Hồng Kiếm tông Từ Thiên Kiều mở mắt, cau mày nói: “Hứa Lãng đã ra ngoài nửa canh giờ rồi, liệu có xảy ra chuyện gì không?”

Lời này vừa thốt ra, ba người Cố Ly đều mở mắt.

Sắc mặt Diệp Tưởng lạnh lùng hỏi: “Bảo linh của ngươi còn có thể kiên trì bao lâu?”

Từ Thiên Kiều trả lời: “Nhiều nhất còn kiên trì được hai ngày.”

Cố Ly cau chặt mày, Yến Phi Nhạc thì nghiến răng nghiến lợi.

“Đều tại Hứa Lãng, cứ muốn đến nơi này, nhiều tà ma như vậy, còn có một tồn tại Yêu Vương, chúng ta muốn chạy trốn cũng không được…” Yến Phi Nhạc trầm giọng mắng.

Diệp Tưởng, Cố Ly không phản bác, bọn họ không hề tán thành, chỉ là lười tiêu hao cảm xúc bên trong.

“Chuyện tu hành vốn chính là đấu với trời, tai họa, nguy cơ luôn là khó tránh khỏi. Mặc dù theo đuổi trường sinh, nhưng chết trên đường cũng không oán trách không hối hận được.” Từ Thiên Kiều bình tĩnh nói.

Yến Phi Nhạc tức tới mức chỉ có thể nắm chặt nắm tay, không tiện phản bác nữ tử, sợ trông không có khí phách.

Từ Thiên Kiều đột nhiên cười nói: “Chúng ta vẫn còn hy vọng, đợi huynh trưởng ta đến, chắc chắn có thể giải cứu chúng ta.”

Nghe vậy, sắc mặt ba người Diệp Tưởng khác nhau. Cố Ly hơi hoảng hốt, nàng nghĩ đến một người khác. Diệp Tưởng cau mày, trong mắt có vẻ không cam lòng lắm. Yến Phi Nhạc thì hiện ra vẻ khao khát.

Bốn người lại rơi vào trong im lặng.

Trong lối đi, Phương Vọng cầm Thiên Hồng kiếm đi về phía trước, có Tiểu Tử đi cùng, hắn không có cảm giác căng thẳng khi xông vào nơi chưa biết tới.

“Công tử, ta cảm nhận được một luồng yêu khí, rất mạnh, còn mạnh hơn con cóc chúng ta từng gặp lúc trước nhiều.”

Tiểu Tử ở trong lòng của Phương Vọng nói, giọng điệu cũng không căng thẳng.

Từ lúc ngã vào Đại Thánh Động Thiên, nó chưa từng thả lỏng như bây giờ, xông pha những bí cảnh này với Phương Vọng, nó rất có cảm giác an toàn. Đây cũng là ấn tượng Phương Vọng mang lại cho nó.

Mạnh mẽ bí hiểm!

Phương Vọng đột nhiên bắt được một khí tức, hơi quen thuộc, hình như từng gặp ở chỗ nào.

Hắn tăng nhanh bước chân đi về phía trước.

Chỗ sâu của lối đi, một bóng người run rẩy tiến lên, rõ ràng là Hứa Lãng.

Lúc này, Hứa Lãng tóc tai bù xù, quần áo rách nát, cả người toàn là máu, tay trái của hắn không thấy đâu, trên vai máu thịt lẫn lộn, giống như vừa bò ra từ trong địa ngục.

Hắn vừa thở dốc, vừa bước đi loạng choạng, tay phải nắm chuôi kiếm đang run rẩy, mồ hôi chảy dọc theo gương mặt, sau khi nhỏ xuống lại là nước máu.

“Chỉ có thể đến đây rồi sao…”

Nội tâm Hứa Lãng tràn đầy không cam lòng, sở dĩ hắn xông đến nơi này, chính là muốn mạnh hơn, muốn rửa sạch nỗi nhục lúc trước.

Trước kia, hắn là thiên tài đệ nhất Thái Uyên môn, mãi đến khi hắn bị Lục Viễn Quân đánh bại, rớt khỏi thần đàn. Sau đó, chênh lệch của hắn và Lục Viễn Quân càng ngày càng lớn, bây giờ còn bị một đệ tử nhập môn ba năm đánh bại!

Trông hắn như không để ý, tâm thái rất tốt, trên thực tế trong lòng vô cùng bứt rứt.

Một cơn gió lạnh thổi tới từ phía sau, hắn không cần quay đầu cũng biết có tà ma đang tới gần.

Hắn đã không còn sức lực phản kháng, chỉ có thể dốc toàn lực tiến về phía trước.

Lối đi tối tăm, tầm nhìn của hắn cũng bắt đầu mơ hồ, tất cả trong mắt gần như đang xoay chuyển.

Hắn biết bản thân đã đến cực hạn, linh lực cạn kiệt, thể lực tiêu hao hết, hắn không còn hy vọng sống sót nữa.

Đúng lúc này!

Trong tầm mắt của hắn xuất hiện một đốm sáng màu trắng, càng ngày càng lớn trong bóng tối.

Hắn dừng bước chân, mặt hiện ra nụ cười khổ.

Trước sau đều có tà ma, không còn đường để chạy.

Đốm sáng màu trắng kia càng ngày càng lớn, đột nhiên xẹt qua bên tai hắn, khí thế ác liệt khiến cả người hắn bừng tỉnh, tầm nhìn nháy mắt rõ ràng.

Hắn vô thức nghiêng đều nhìn, sau đó từng quỷ hồn phía sâu đều bị ánh sáng trắng kia đâm xuyên, liên tiếp tiêu tan, ánh sáng trắng kia cuối cùng đã dừng lại lơ lửng ở một góc rẽ của lối đi.

Đó là cái gì…

Hứa Lãng ngơ ngác nghĩ, có loại cảm giác đang nằm mơ.

“Hứa sư huynh, chỉ có một mình ngươi sao?”

Một giọng nói bay tới, làm Hứa Lãng kinh ngạc nghiêng đầu nhìn, thấy người đến, sắc mặt của hắn càng biến đổi kịch liệt hơn.

Phương Vọng bước ra từ bóng tối, thấy hắn lộ vẻ mặt đờ đẫn, cũng không trả lời, trong lòng không khỏi hơi xấu hổ.

Không lẽ hắn nhớ nhầm người rồi?

Người này không phải Hứa Lãng à?

Phương Vọng vẫn có ấn tượng về Hứa Lãng, hơn trăm năm ở Thiên Cung cũng chưa quên.

Hứa Lãng hít sâu, nói: “Cố Ly, Diệp Tưởng, Yến Phi Nhạc ở bên trong… Bên trong quá nguy hiểm, khuyên người đừng vào. Bên trong ẩn giấu một Yêu Vương, cho dù là Huyền Tâm cảnh tầng năm cũng chưa chắc là đối thủ của nó…”

Dù sao Phương Vọng đã cứu hắn, hắn không hy vọng Phương Vọng mạo hiểm.

Hắn ghen ghét căm hận Phương Vọng đánh bại hắn, nhưng điều hắn muốn không phải Phương Vọng chết, mà là hắn đường đường chính chính đánh bại Phương Vọng, chứng minh bản thân!

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên của Nhâm Ngã Tiếu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1s ago

  • Lượt đọc

    127

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!