Nghe thấy Cố Ly cũng ở bên trong, Phương Vọng nhướn mày, đi lướt qua Hứa Lãng, để lại một câu: “Hứa sư huynh ở đây dưỡng thương trước đi, để tránh bên ngoài lại có tà ma đến, còn tà ma phía sau, ta dọn dẹp giúp ngươi.”
Dứt lời, Phương Vọng tăng nhanh bước chân.
Hứa Lãng quay người nhìn, đúng lúc thấy Phương Vọng nắm ánh sáng trắng kia.
Đó hình như là một thanh kiếm…
Một thanh kiếm tỏa ra ánh sáng chói mắt…
…
Phương Vọng xách Thiên Hồng kiếm sải bước tiến về phía trước, tất cả tà ma dọc đường đều không chống đỡ được một kiếm của hắn, Huyền Dương chân hỏa đúng thật là khắc tinh bẩm sinh của cô hồn dã quỷ.
“Công tử, ngươi đi nhanh như vậy, không lẽ là muốn cứu người sao?” Tiểu Tử không nhịn được hỏi.
Phương Vọng trả lời: “Ta là sợ bảo bối bị người cướp mất.”
Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng hắn biết rất rõ, thực lực của ba người Cố Ly chắc chắn không bằng Hứa Lãng, Hứa Lãng còn sắp chết rồi, huống hồ là ba người Cố Ly?
Bước chân của hắn càng ngày càng nhanh, tà ma giết trên dọc đường càng ngày càng nhiều, thẳng tiến không lùi, khí thế không thể ngăn chặn.
Trong không gian dưới lòng đất.
Dưới gốc cây, Cố Ly nhìn chằm chằm cửa động phía xa, yên lặng ngẩn người, không chỉ có nàng, người khác cũng bắt đầu nhìn về phía cửa động kia. Bởi vì cô hồn dã quỷ xung quanh giống như cảm nhận được cái gì, tất cả đều bay về phía cửa động kia.
Không lâu sau, trong cửa động kia truyền ra tiếng gào rống của tà ma, thê lương tới cực hạn.
“Có người đến rồi ư?” Diệp Tưởng cau mày hỏi.
Từ Thiên Kiều nở nụ cười, nói: “Trời không tuyệt đường người, hoặc là một đám đệ tử giết đến, hoặc là huynh trưởng ta…”
Bùm…
Cửa động phía xa đột nhiên nổ tung, kiếm khí cuồng bạo mang theo từng dã quỷ bị liệt diễm tiêu diệt, sóng gió nóng rực đập thẳng lên cây cổ thụ khổng lồ, làm kinh động giao long màu đen chiếm giữ trên cây.
Giao long ngẩng đầu nhìn về phía chỗ cửa động.
Một bóng người bước ra từ trong bụi đất cuồn cuộn, không phải Phương Vọng, thì còn là ai?
Tay phải của hắn cầm nghiêng Thiên Hồng kiếm, lưỡi kiếm phát sáng chói mắt như vậy, áo bào của hắn bay kịch liệt, nơi ngực ló ra một đầu rắn của thanh xà, nhìn về cùng một hướng với hắn, không ngừng thè lưỡi rắn.
“Phương Vọng?”
Cố Ly ngạc nhiên vui mừng, nhỏ giọng hô lên. Diệp Tưởng, Yến Phi Nhạc hiện ra vẻ mặt bất ngờ.
Từ Thiên Kiều cau mày hỏi: “Phương Vọng? Chính là thiên tài đánh bại Hứa Lãng kia sao?”
Phương Vọng ngước mắt nhìn, bị giao long màu đen trên cây to làm cho kinh ngạc. Mặc dù nó chỉ có hai móng vuốt, nhưng thân hình, khí thế này chắc chắn là yêu vật mạnh nhất hắn từng thấy.
Tiểu Tử nói bằng một giọng điệu hâm mộ: “Nó sắp hóa thành rồng rồi.”
Phương Vọng cảm nhận yêu khí của đối phương, mặc dù kinh người, nhưng vẫn chưa đến mức khiến hắn thấy sợ.
Vừa đột phá đến Linh Đan cảnh, hắn cũng cần một trận chiến đấu để nghiệm chứng thực lực của bản thân.
Cùng lúc này, dưới gốc cây phía xa, Cố Ly muốn đứng dậy, nhưng bị Từ Thiên Kiều đè vai lại.
“Không được lỗ mãng, linh lực của ta đã tiêu hao chín phần mười rồi, một khi gỡ bỏ trận pháp, muốn ẩn giấu lần nữa thì rất khó. Hắn có thể đơn thương độc mã giết đến nơi này, có lẽ thực lực không tệ, chúng ta xem thời cơ hành sự, tìm cơ hội cứu hắn.”
Từ Thiên Kiều trầm giọng nói, trong mắt nàng tràn đầy thất vọng.
Nàng không đợi được huynh trưởng của nàng. Nàng từng nghe nói sự tích của Phương Vọng, tên này quả thật thiên tư yêu nghiệt, thậm chí kinh nghiệm trưởng thành còn khoa trương hơn huynh trưởng nàng. Nhưng hắn mới tu hành hơn ba năm, đánh bại Hứa Lãng Linh Đan cảnh tầng chín chắc đã hết sức rồi, làm sao có thể đánh bại Yêu Vương này được?
Nàng là tu vi Huyền Tâm cảnh tầng một, đối mặt với Yêu Vương cũng suýt chết.
Nhớ đến quá trình thoát hiểm lúc trước, nàng vẫn còn thấy sợ. Bây giờ bọn họ bị vây ở đây, không ra ngoài được, chỉ có thể đợi cứu viện, trông nàng rất bình tĩnh, thực ra trong lòng rất hỗn loạn.
Nghe vậy, Cố Ly cảm thấy có lý, linh lực của nàng mới khôi phục một nửa, ra ngoài chưa chắc có thể giúp được Phương Vọng, không chừng còn sẽ làm liên lụy hắn.
Bỗng nhiên, nàng thấy Phương Vọng nhìn trái nhìn phải, giống như đang tìm cái gì.
Không lẽ là đang tìm nàng?
Tim Cố Ly đập mạnh, bản thân nàng cũng cảm thấy đang mơ mộng hão huyền, dù sao Phương Vọng cũng không biết nàng ở đây.
Nhưng nhỡ đâu là như vậy…
Dù sao lúc trước Hứa Lãng đã cưỡng chế xông ra ngoài rồi.
Quả thật Phương Vọng đang tìm kiếm bóng dáng của Cố Ly, nhưng không tìm thấy, cũng may phía sau cây cổ thụ khổng lồ còn có mấy cửa động, có lẽ ba người Cố Ly trốn vào bên trong rồi.
Bỏ đi!
Giết rồng trước đi!
Giao long cũng tính là rồng!
Đối với nam nhi sức sống dồi dào, khiêu chiến giao long vốn là một loại thành tựu!
Phương Vọng xách kiếm tiến lên phía trước, vạt áo phấp phới, mỗi một bước chân, một hình kiếm xuất hiện ở bên cạnh hắn.
“Phàm nhân, ngươi muốn đơn độc khiêu chiến với bổn vương sao?”
Trên cây cổ thụ, giao long màu đen hỏi, tiếng nói trầm thấp như sấm, mũi phì khí nóng rực lúc nói chuyện. Nó chống nửa thân trên dậy, cúi xuống nhìn Phương Vọng.
Phương Vọng hỏi: “Kim Lân Bạch Vũ Y ở đâu? Nếu như nói ra, có lẽ ta có thể tha cho ngươi một con đường sống.”
Dứt lời, xung quanh hắn đã ngưng tụ ra chín hình kiếm, bước chân của hắn không dừng lại.
“Kinh Hồng Thần Kiếm quyết… Không lẽ hắn chính là Bạch Y Kinh Hồng?”
Dưới ô giấy vàng, Từ Thiên Kiều cau mày hỏi.
Cố Ly không tiếp lời, Diệp Tưởng, Yến Phi Nhạc đều lộ vẻ xúc động.
Bạch Y Kinh Hồng thi triển ba mươi sáu kiếm Kinh Hồng, khiến cho rất nhiều người đều cho rằng Bạch Y Kinh Hồng là Dương Nguyên Tử, cho dù hắn không thừa nhận, thì cũng chỉ có hắn có khả năng này.
Kinh Hồng Thần Kiếm quyết là tuyệt học, tu sĩ còn ở cấp bậc đệ tử sao có thể luyện đến ba mươi sáu kiếm?
Thấy Phương Vọng thi triển ra Kinh Hồng Thần Kiếm quyết, bọn họ đều cảm thấy hoang đường, còn thấy hoang đường hơn Hứa Lãng thất bại thảm hại dưới chân Phương Vọng.