“Tha cho bổn vương một con đường sống? Cuồng vọng! Thánh Y của Đại Thánh đâu phải thứ ngươi có thể dòm ngó! Muốn chết!”
Giao long màu đen tức giận nói, tiếng rống lại có khí thế rồng ngâm.
Nó bỗng xông về phía Phương Vọng, cơ thể khổng lồ cuốn lên kình phong, quỷ hồn bốn phương tám hướng cùng xông về phía Phương Vọng, giống như thiên quân vạn mã lao nhanh đến, lại như sóng biển cuồn cuộn bao phủ về phía hắn.
Bốn người Cố Ly vô cùng căng thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm Phương Vọng.
Hứa Lãng đang ở trong lối đi dưỡng thương, lờ mờ nghe thấy tiếng kêu của giao long, hắn cảm thấy hắn sẽ không nghe nhầm. Bởi vì chủ nhân của âm thanh này từng mang lại tuyệt vọng cho hắn, cánh tay trái của hắn chính là bị gãy trong miệng của nó.
Hứa Lãng hít sâu, lặng lẽ cầu nguyện cho Phương Vọng, không hy vọng đối phương chết ở đây.
…
Đối mặt với quỷ hồn bốn phương tám hướng giết tới, Phương Vọng không lùi còn tiến, hắn bước ra một bước, vung kiếm.
Lưỡi kiếm bạch quang của Thiên Hồng kiếm bắn ra cường quang chói lóa, trong cường quang đánh ra vô số kiếm khí, chém từng quỷ hồn thành hai nửa.
Bỗng nhiên, hắn tung người nhảy lên, quanh người tự dưng ngưng tụ ra nhiều hình kiếm hơn, gần như trong nháy mắt đã đạt đến ba mươi sáu kiếm.
Khuôn mặt của bốn người Cố Ly bị cường quang chiếu rọi, bọn họ đều hiện ra vẻ khiếp sợ.
Trong đồng tử của bọn họ, quỷ hồn đếm không xuể đang kêu rên, giãy giụa, còn giao long màu đen ở bên trên quỷ hồn thì tùy ý vặn vẹo cơ thể, cắn một bóng dáng áo trắng ở phía trước nó. Tay người kia cầm một thanh kiếm phát sáng, sau lưng lơ lửng ba mươi sáu bóng kiếm, giống như Kiếm Thần đấu với Yêu Long.
Cảnh này khắc sâu trong đầu của bọn họ.
Tay phải Phương Vọng cầm kiếm, đâm về phía trước, trong nháy mắt ba mươi sáu hình kiếm cùng lúc bắn ra theo Thiên Hồng kiếm, trực tiếp biến thành một kiếm khí còn to lớn hơn giao long màu đen.
Đồng tử của giao long màu đen chợt co rụt lại, vô thức há miệng, phun ra liệt diễm màu đen đáng sợ.
Bùm…
Hai sức mạnh khủng bố va chạm, cả không gian dưới lòng đất đều rung lắc, cát đá rơi xuống.
Kiếm khí của Kinh Hồng Thần Kiếm quyết giống như cuồng phong mưa bão càn quét bốn phương tám hướng. Liệt diễm của giao long màu đen chỉ chặn được trong chốc lát, kiếm khí của ba mươi sáu kiếm hợp nhất mạnh mẽ đánh tan liệt diễm, giết thẳng về phía giao long màu đen.
Lúc chợt lóe rồi vụt tắt, giao long màu đen uốn éo cơ thể muốn trốn tránh, nhưng hoàn toàn không kịp.
Kiếm khí mạnh mẽ rơi trên yêu thân của giao long màu đen, ghim nó trên cây cổ thụ khổng lồ, ngay sau đó thân cây của cây cổ thụ khổng lồ cũng nứt ra, dâng lên bụi đất cuồn cuộn.
Ầm ầm ầm…
Kiếm khí tung hoành, cây cổ thụ khổng lồ bị chém thành hai nửa, yêu thân của giao long màu đen cũng bị chém đứt, máu tươi phun trào.
Trong cuồng phong, dáng người của Phương Vọng sừng
Một kiếm chém rồng!
Cho dù Cố Ly quen thân với phương Vọng cũng không khỏi trợn to đôi mắt xinh đẹp. Từ Thiên Kiều, Yến Phi Nhạc càng trợn mắt há hốc miệng hơn. Phản ứng của Diệp Tưởng khá tốt, nhưng ánh mắt cũng đã đờ đẫn.
Yêu Vương không thể chiến thắng ở trong mắt bọn họ đã bị mạnh mẽ chém giết như vậy rồi?
“Ba mươi sáu kiếm Kinh Hồng… Bạch Y Kinh Hồng…”
Yến Phi Nhạc lẩm bẩm, giọng nói cũng run rẩy.
Bóng dáng Phương Vọng từ từ hạ xuống, kiếm khí mạnh mẽ xua tan bụi đất xung quanh. Hắn thấy cây cổ thụ khổng lồ bị nứt sang hai bên, hai nửa thân của giao long màu đen đập trên mặt đất, máu tươi bắn tung tóe.
“Oa! Công tử, ngươi lợi hại quá!”
Tiểu Tử giật mình tỉnh lại, vội vàng tâng bốc, kêu lên.
Nó vẫn luôn ở trong lòng Phương Vọng, lúc trước đối mặt với giao long màu đen, thân rắn của nó cứng đờ rồi, có loại cảm giác hoảng sợ như rắn vào miệng rồng.
Phương Vọng cầm Thiên Hồng kiếm, bước về phía trước.
Thiên Hồng kiếm dài nửa trượng chỉ có thể cầm ngang, bụi đất cuồn cuộn cũng không thể che lấp ánh sáng trắng của lưỡi kiếm.
Sắc mặt Phương Vọng không thay đổi, trong lòng thì đang cảm thán.
Ài!
Ta mạnh quá rồi!
Đến giờ chưa có kẻ địch có thể ép hắn thi triển Cửu Long Thần Biến quyết!
Phương Vọng đến trước phần đầu của giao long màu đen, trong mắt giao long màu đen đầy vẻ sợ hãi, nói vội vàng kêu lên: “Tha cho ta một mạng! Xin tiền bối tha cho ta… Ta nói cho ngươi biết chỗ giấu Kim Lân Bạch Vũ Y!”
Phập!
Thiên Hồng kiếm cắm thẳng lên đầu rồng, cả người giao long màu đen run lên, rồi không còn động đậy nữa.
Phương Vọng lười tốn nước bọt với nó, để tránh bị tên này đánh lén.
“Đi móc yêu đan, yêu gân, mật rắn… của nó ra đi.”
Phương Vọng dặn dò, Tiểu Tử trong lòng xông vèo ra ngoài.
Hắn liếc mắt nhìn, những quỷ hồn còn sót lại kia vừa thấy ánh mắt của hắn, bị dọa tới mức lao nhao chạy trốn, nhanh chóng biến mất trong các cửa động. Cũng may không có quỷ hồn nào dám đến cửa động lúc Phương Vọng tới.
Phương Vọng bắt đầu đi vòng qua cây cổ thụ, muốn xem còn có thi thể của người khác không.
“Phương Vọng!”
Một tiếng nói quen thuộc vang lên, giọng điệu mang theo vẻ ngạc nhiên vui mừng, làm Phương Vọng giật mình nghiêng đầu nhìn. Chỉ thấy dưới gốc một cây to trước tường động bỗng xuất hiện bốn bóng người, đỉnh đầu bọn họ lơ lửng một ô giấy vàng.
Phương Vọng cau mày, lúc trước sao hắn không bắt được khí tức của bốn người này?
Cố Ly sải bước đến trước mặt Phương Vọng, ánh mắt nhìn về phía hắn tràn đầy sùng bái.
Phương Vọng lạnh lùng hỏi: “Nơi này nguy hiểm như vậy, ngươi đến làm gì? Không sợ chết à!”
Hiếm khi nghe thấy Phương Vọng trách móc mình, Cố Ly không tức giận, tâm trạng vẫn kích động, nàng dịu giọng hỏi: “Sao ngươi đến rồi?”
Ngươi là đến cứu ta sao?
Câu này giấu trong lòng nàng, không hỏi ra.
“Đương nhiên là đến tìm bảo bối.” Phương Vọng né tránh ánh mắt nóng bỏng của nàng, trả lời.
“Ai dà, thì ra có mỹ nhân ở đây à, chẳng trách vừa nãy sau khi công tử nghe người kia nói mấy cái tên đã vội vã xông tới rồi!”