Trong yêu thi bên cạnh truyền ra tiếng kêu ngạc nhiên của Tiểu Tử, nó ngó đầu rắn ra, trên đầu toàn là máu thịt của giao long màu đen.
Mặc dù Cố Ly ngạc nhiên về sự tồn tại của Tiểu Tử, nhưng lực chú ý đều bị lời nói của Tiểu Tử thu hút.
Quả nhiên là hắn đến vì nàng…
Ánh mắt nàng nhìn về phía Phương Vọng càng sáng hơn, ngầm chứa tình ý như nước.
Lúc này, ba người Từ Thiên Kiều bước tới, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Phương Vọng vô cùng phức tạp.
“Bạch Y Kinh Hồng quả nhiên lợi hại, không lẽ ngươi đã đạt đến Huyền Tâm cảnh tầng năm rồi?”
Từ Thiên Kiều hỏi, trên mặt đầy vẻ khâm phục.
Yến Phi Nhạc nói theo: “Phương sư đệ, lợi hại nha, không ngờ ngươi chính là Bạch Y Kinh Hồng. Chẹp chẹp, mạch thứ ba giấu tài rồi, ta cảm thấy ngươi khiêu chiến Lục Viễn Quân chưa chắc không thể thắng.”
Diệp Tưởng không ho he, nhưng ánh mắt nhìn về phía Phương Vọng lẫn lộn rất nhiều cảm xúc.
Phương Vọng không trả lời tu vi của bản thân, vẻ mặt hắn bình tĩnh nói: “Mong các vị đừng nói ra ngoài chuyện ta là Bạch Y Kinh Hồng, ta không muốn bị Thanh Thiền Cốc đuổi giết.”
Chuyến đến nước này, hắn chỉ có thể kết thân.
Không thể không nói, ô giấy vàng của Từ Thiên Kiều khiến hắn mở rộng tầm mắt. Lúc trước hắn thật sự không cảm nhận được chút dấu vết nào, phải biết rằng thần thức của hắn đã mạnh hơn tu sĩ Linh Đan cảnh bình thường rất nhiều.
“Đó là tất nhiên, ngươi đã cứu mạng của bọn ta, ta nhất định sẽ không nói ra.” Từ Thiên Kiều nghiêm túc trả lời.
Yến Phi Nhạc, Diệp Tưởng cũng gật đầu.
Phương Vọng liếc về phía thi thể của giao long màu đen, nói: “Tà ma ở đây quá nhiều, các ngươi ra ngoài trước đi. Hứa Lãng sư huynh đang trị thương ở lối đi, các ngươi dẫn hắn rời đi đi.”
Nghe vậy, Yến Phi Nhạc muốn nói lại thôi.
Từ Thiên Kiều lập tức chắp tay nói: “Vậy bọn ta không quấy rầy ngươi nữa.”
Dứt lời, nàng chuyển ánh mắt nhìn Yến Phi Nhạc, Diệp Tưởng.
Diệp Tưởng lập tức chắp tay, rời đi với Từ Thiên Kiều, thấy vậy Yến Phi Nhạc chỉ đành từ bỏ.
Phương Vọng nhìn về phía Cố Ly, nói: “Tìm chỗ tu luyện cho tốt đi, đừng lại xông vào nơi nguy hiểm như vậy nữa, chuyện gì cũng phải lượng sức mà làm.”
Cố Ly gật đầu, khẽ nói: “Ngươi tự cẩn thận.”
Mặc dù nàng muốn ở bên cạnh Phương Vọng, nhưng cũng sợ liên lụy hắn.
Phương Vọng thấy bọn họ bước vào lối đi lúc đến, sau đó mới thu ánh mắt về, hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may Cố Ly không muốn ở lại.
Hắn cứu Cố Ly, chỉ là dựa trên quan hệ bạn bè, hơn nữa Cố Ly còn cho hắn Thiên Địa Bảo Lục, Thần Dưỡng Kiếm Khí, hắn cũng nên cứu nàng.
Còn về tình cảm sâu hơn, tạm thời hắn không nghĩ đến.
Sống lại một kiếp, tiếp xúc được với tu tiên, tu tiên chắc chắn phải xếp vị trí đầu!
Cho dù nhất định phải thành thân…
Trong đầu Phương Vọng đột nhiên hiện ra khuôn mặt của Chu Tuyết, dọa hắn giật mình, vội vàng quăng tạp niệm ra.
Chu Tuyết là người sống lại, cũng sẽ không quá xem trọng tình yêu, hắn không thể nghĩ lung tung, đỡ cho bị quê trước mặt nàng.
Bọn họ là chiến hữu cùng tiến cùng lùi!
Phương Vọng tiếp tục đi về phía trước, kiểm tra khu vực này, để tránh bỏ sót thiên tài địa bảo.
Thái độ của hắn chính là nhìn thấy thì thu, chỉ cần có tác dụng, mặc kệ bây giờ hắn có cần hay không, đều thu hết!
Không gian dưới lòng đất rơi vào yên tĩnh, những cửa động kia thi thoảng sẽ có quỷ hồn ngó đầu, nhưng vừa thấy Phương Vọng còn ở đây, tất cả đều rụt đầu về, không dám tới gần.
Phương Vọng phát hiện một cây linh chi to trên cây cổ thụ khổng lồ, màu đỏ như thịt, to bằng cả mặt người, thứ này vậy mà không có trong Thiên Địa Bảo Lục. Linh khí thiên địa hàm chứa bên trong vô cùng dày đặc, chẳng trách giao long màu đen lại chiếm giữ nơi này.
Qua khoảng hai canh giờ, cuối cùng Tiểu Tử đã thu thập xong bảo vật huyết nhục, không thể không nói, cả người giao long màu đen này toàn là bảo vật.
Phương Vọng thu hết bảo vật huyết nhục đầy đất vào trong túi trữ vật, cũng may túi trữ vật của hắn đủ to.
Tiểu Tử đã biến thành một con huyết xà, muốn nhảy lên vai của Phương Vọng, nhưng bị hắn từ chối.
“Đợi ra ngoài rửa sạch sẽ rồi lên vai của ta sau.” Lời của Phương Vọng khiến Tiểu Tử vô cùng tủi thân, nhưng cũng không dám phản bác.
Sau đó, Tiểu Tử bắt đầu ăn máu thịt của giao long màu đen.
Thể hình của hai bên chênh lệch không chỉ gấp trăm lần, nhưng Tiểu Tử ăn vô cùng nhanh, chưa đến nửa canh giờ đã chỉ còn lại một bộ hài cốt.
Phương Vọng nhìn chằm chằm Tiểu Tử trước mặt, phát hiện nó sắp dài một trượng, đã là một con rắn to.
Ừm, sau này không thể bò lên người hắn rồi.
Giống như cảm nhận được suy nghĩ của Phương Vọng, Tiểu Tử lập tức ợ, sau đó thân rắn thu lại, biến thành chỉ dài một mét. Nó còn lột da, thân rắn mới vô cùng mềm mại, trở nên sạch sẽ, bây giờ đã là màu xanh tím.
Thì ra tên của nó không đặt sai.
“Công tử, bây giờ ta có thể lên chưa?” Tiểu Tử hỏi bằng giọng nũng nịu, chỉ nghe tiếng, giống như một nữ tử tuổi thanh xuân dịu dàng xinh đẹp đang làm nũng.
Phương Vọng vén cổ áo ngực của mình ra, để nó chui vào.
Làm xong tất cả, hắn tiếp tục lên đường, tìm kiếm Kim Lân Bạch Vũ Y.
Sau khi đột phá Linh Đan cảnh, linh lực của hắn vượt xa lúc trước, chiến đấu trước đó chỉ tiêu hao một phần ba linh lực của hắn.
Hắn vừa đi vừa dùng Linh Khí đan khôi phục linh lực.
Sở dĩ Tiểu Tử biết sự tồn tại của Kim Lân Bạch Vũ Y là thông qua một tranh treo tường, nó còn thấy bản đồ, cho nên bây giờ có thể chỉ đường cho Phương Vọng, bớt được rất nhiều phiền phức.
“Ngươi hiểu bao nhiêu về câu chuyện của vị Đại Thánh này?”
Phương Vọng bước vào trong lối đi, đột nhiên nổi hứng hỏi. Thiên Hồng kiếm chiếu sáng lối đi, thần thức của hắn đã tản ra.
Tiểu Tử nhìn chằm chằm phía trước, thè lưỡi rắn nói: “Đại Thánh tồn tại ở thời Thượng Cổ, cụ thể tên là gì, ta cũng không rõ, chỉ biết hắn đắc tội thần tiên trên trời, rước tai họa đến. Hắn còn có không ít động phủ giống như vậy, động thiên này chỉ là một trong số những động phủ của hắn.”