Tào Nhiêm không có sức đẩy Phương Vọng ra, linh lực tập trung trên hai bàn tay. Nếu không phải có linh lực tương trợ, bàn tay của hắn đã sớm bị Thiên Hồng kiếm cắt đi.
Thiên Hồng kiếm khuấy trộn lồng ngực của hắn, làm hắn cực kỳ đau đớn. Hắn chợt nhìn thấy sau lưng Phương Vọng bỗng ngưng tụ ra chín hình kiếm, bị dọa đến đồng tử phóng đại.
“Chờ một chút! Lão phu không phải kẻ địch của ngươi!”
Phương Vọng không để ý đến, chín hình kiếm sau lưng chợt bổ thẳng hướng Tào Nhiêm, lướt qua gương mặt Phương Vọng.
“Chu Tuyết!”
Tào Nhiêm vội vàng kêu lên. Lời còn chưa dứt, chín hình kiếm đã dừng lại, một hình kiếm trong đó cách hắn mặt không đến ba xăng-ti-mét.
Trong chớp nhoáng này, Tào Nhiêm cảm giác mình chết rồi.
Tia sắc lạnh trong mắt Phương Vọng tiêu tan, đôi mắt trong suốt trở lại. Nếu không phải hắn luyện thành Đấu Chiến Tâm, ở khoảng cách như thế, hắn căn bản không kịp thu tay lại.
Đây chính là sự mạnh mẽ của Đấu Chiến Tâm, dứt bỏ tạp niệm, chỉ còn lại chiến ý, không phải trạng thái cố chấp giống như nhập ma, mà là chiến ý dưới lý trí tuyệt đối, cho nên lúc nghe thấy hai chữ Chu Tuyết, hắn lập tức dừng tay.
Sau khi tiến vào trạng thái Đấu Chiến Chân công, hắn cảm giác hết thảy đều chậm lại, loại cảm giác này rất vi diệu.
Phương Vọng không buông tay, nhìn xuống hắn, dùng ánh mắt hỏi thăm. Chín hình kiếm lơ lửng ở trước mặt hắn, luồng nhuệ khí kia làm mặt hắn đau nhức.
Tào Nhiêm hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Là Chu Tuyết để ta thăm dò ngươi, sợ ngươi quá kiêu căng, muốn để ta dạy dỗ ngươi một phen, cho ngươi một bài học nhớ đời…”
Kể đến việc này, hắn phiền muộn vô cùng.
Vốn cho rằng là chuyện bắt nạt hậu bối sảng khoái, không ngờ tới suýt nữa chết rồi…
Hắn rất muốn hỏi Chu Tuyết một chút, ngươi rốt cuộc muốn cho Phương Vọng một bài học nhớ đời, hay là cho lão phu một bài học nhớ đời?
Phương Vọng nhíu mày hỏi: “Ngươi không phải tới từ Kim Tiêu giáo sao?”
Tào Nhiêm giả vờ ho một tiếng, nói: “Việc đã đến nước này, cũng không gạt ngươi nữa. Hai năm trước, Chu Tuyết đã gia nhập Kim Tiêu giáo, còn giải cứu ta ra từ nơi phong ấn, cho nên ta nợ nàng một cái mạng. Việc này đừng truyền giương ra ngoài, nếu không sẽ ảnh hưởng hành động của nàng ở Thái Uyên môn.”
Sắc mặt Phương Vọng trở nên kỳ quái.
Chu Tuyết gia nhập Kim Tiêu giáo…
Chậc!
Thái Uyên môn từ Phó chưởng môn, cho tới tộc nhân của hắn, đều là nằm vùng sao?
Phương Vọng rút ra Thiên Hồng kiếm, chậm rãi lui lại. Tào Nhiêm đứng dậy theo, ngồi xếp bằng, bắt đầu vận công chữa thương, phần ngực hắn máu thịt be bét, máu tươi không ngăn được mà tuôn ra bên ngoài.
“Tiểu tử ngươi thật là lợi hại… Đây vẫn là lần đầu tiên lão phu nhìn thấy thiên tài như ngươi đấy. Phóng mắt khắp Tu Tiên giới bảy nước, đoán chừng chỉ có mấy vị thiên kiêu trong truyền thuyết kia có thể so được với ngươi…”
Tào Nhiêm cảm thán nói. Cảm giác sống sót sau tai nạn quá mẹ nó kích thích, trái tim của hắn bây giờ vẫn còn đang đập kịch liệt.
Phương Vọng cẩn thận nghĩ ngợi. Tào Nhiêm hẳn không lừa gạt mình, nếu là kẻ thù tìm tới hắn, không có khả năng bịa ra loại cớ này ở thời khắc sinh tử.
Huống chi hắn căn bản chưa từng quen biết với Kim Tiêu giáo.
“Có thể nói cho ta một chút tình huống của Kim Tiêu giáo sao? Vì sao Chu Tuyết lại gia nhập Kim Tiêu giáo?” Phương Vọng mở miệng hỏi.
Tào Nhiêm nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Thật có lỗi, không thể nói, nàng không hi vọng ngươi dính dáng đến Kim Tiêu giáo. Kim Tiêu giáo cũng không phải kẻ lương thiện, mà chuyện Kim Tiêu giáo toan tính mưu, sớm muộn gì sẽ trở thành kẻ địch của thiên hạ.”
Phương Vọng nghe xong, cũng không truy hỏi nữa, mà vứt xuống một câu rồi xoay người rời đi:
“Dưỡng thương tốt thì đi đi thôi.”
Nhìn bóng lưng Phương Vọng, Tào Nhiêm muốn nói lại thôi.
Sao tiểu tử này không giống người trẻ tuổi chút nào, hắn thật sự không đến hai mươi tuổi sao?
Tào Nhiêm không có dũng khí gọi lại Phương Vọng, lần đầu hắn sinh ra sợ hãi đối với một hậu bối.
Được rồi, dưỡng thương, chuồn đi sớm một chút!
Trở lại bên hồ, Phương Vọng đả tọa nạp khí, Tiểu Tử lại gần theo, mắt rắn nhìn chằm chằm vào Tào Nhiêm, sợ Tào Nhiêm đánh lén.
Tiểu Tử không lên tiếng, cứ đợi ở bên cạnh Phương Vọng nhìn chằm chằm Tào Nhiêm.
Mãi cho đến chập tối, Tào Nhiêm cáo từ rời đi. Trên đường phi hành, hắn còn đang chảy máu, vô cùng chật vật.
“Công tử, chúng ta cần đổi chỗ khác không?” Tiểu Tử nhẹ giọng hỏi.
Phương Vọng thưởng thức hoàng hôn, nói: “Không cần, phong cảnh nơi này rất đẹp.”
Huyền Tâm cảnh tầng năm cũng không phải là đối thủ của hắn. Hắn đã không cần phải chạy đi đâu nữa, tiếp theo cứ tu luyện cho tốt, chờ đợi thời hạn nửa năm kết thúc.
Gần nhất, hắn vẫn đang nghĩ, sau này có cần hành tẩu thiên hạ, tìm một chỗ tu luyện yên lặng, mở động phủ chân chính thuộc về mình hay không.
Động phủ ở Thái Uyên môn của hắn rốt cuộc vẫn thuộc về tông môn, mà theo hắn càng ngày càng mạnh, quỷ biết Lục Viễn Quân có thể chơi thủ đoạn gì hay không.
Quảng Cầu Tiên chính là tồn tại Ngưng Thần cảnh!
Hiện tại hắn rất mạnh, nhưng còn không có mạnh đến tình trạng coi nhẹ Thái Uyên môn.
Lý niệm của hắn là vĩnh viễn đến giấu một thủ đoạn, ít nhất không thể để cho người khác biết hắn rốt cuộc mạnh bao nhiêu.
Tiểu Tử nhìn một chút hắn, sau đó cùng nhìn về phía mặt hồ theo ánh mắt của hắn. Ánh chiều ta phản chiếu lên mặt hồ, sóng nước lấp loáng, bóng lưng một người một rắn dần dần tối xuống.
…
Phía trên sườn đồi, Chu Tuyết đón gió mà đứng, nàng đội mũ rộng vành, mạng che mặt che lại mặt mũi của nàng.
Tào Nhiêm đứng bên cạnh nàng, trên thân quấn đầy vải trắng, vô cùng chật vật, gương mặt hơi đen lại có dấu hiệu tái nhợt.
Sau khi kể lại trận chiến đấu giữa mình và Phương Vọng một lần, hắn không nhịn được ho khan.
“Vị tộc nhân này của ngươi quả thực chính là yêu nghiệt. Giờ thì hay rồi, vết thương cũ của lão phu chưa dưỡng tốt, lại thêm tổn thương mới. Trong hai mươi năm, không, năm mươi năm tiếp theo, đừng có lại để ta làm việc giúp ngươi!” Tào Nhiêm u oán nói, trong giọng nói khó nén cảm xúc cảm khái.