Chu Tuyết yên lặng một lát, chợt nở nụ cười, nàng nói khẽ: “Hắn thật đúng là đều khiến ta mừng rỡ, lần này đúng là ta đã đánh giá thấp hắn. Tào Thiên Vương, ta sẽ đền bù cho ngươi, giúp thương tích của ngươi sớm ngày khôi phục.”
Nghe vậy, đôi mắt Tào Nhiêm sáng lên, hắn truy hỏi: “Thật chứ?”
“Ừm, sau khi chuyện Đại Thánh Động Thiên kết thúc, ta sẽ theo Ma quân đi biên cảnh phía bắc, đến lúc đó có thể hái đến một đóa Ngọc Cốt Băng Liên vạn năm cho ngươi.” Chu Tuyết hồi đáp.
Tào Nhiêm nghe xong, đột nhiên lộ ra nụ cười, nói: “Có giáo chủ xuất thủ, ta đương nhiên yên tâm, nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, giáo chủ rốt cuộc đi đâu vậy? Lập giáo phái ba năm, lúc nào mới có thể chọn đủ bốn vị trí Thiên Vương hộ pháp?”
“Giáo chủ thần long kiến thủ bất kiến vĩ, nàng ở đâu, ta cũng không biết được, ta cũng đợi nàng ở đó.”
Chu Tuyết hồi đáp, giọng điệu bình tĩnh, nàng vẫn nhìn phương xa như cũ.
Phía dưới sườn đồi là một mảnh hoang nguyên, kéo dài vô tận, cuối trời thỉnh thoảng lấp lóe ánh sáng chói. Rút ngắn khoảng cách nhìn lại, thì ra là hai tên tu sĩ đang chiến đấu, những ánh sáng kia sinh ra từ pháp khí của bọn họ.
Tào Nhiêm thuận theo ánh mắt của nàng nhìn lại, tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói: “Sau khi được chứng kiến thực lực của tiểu tử Phương Vọng kia, lại nhìn những thiên tài này, không gì hơn thế này. Ngươi thật sự không gạt ta, hắn mới nhập Thái Uyên môn chỉ có ba năm?”
Chu Tuyết nhẹ giọng cười nói: “Nếu ngươi hoài nghi, thì cứ tin tưởng điều ngươi tin tưởng đi.”
Tào Nhiêm hừ lạnh một tiếng, nói: “Chỉ biết giả vờ cao thâm khó dò, không có ý nghĩa, lão phu đi đây.”
Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
Chu Tuyết quay đầu nhìn về phía hắn, nói: “Trước khi đi, đừng quên chính sự của chúng ta.”
Tào Nhiêm khoát tay áo, sau đó hóa thành một cụm khí đen, cấp tốc bay về phía chân trời.
Chu Tuyết thì quay đầu, tiếp tục xem trận chiến.
…
Nửa năm trong Đại Thánh Động Thiên đối với phần lớn tu sĩ là dày vò, một ngày bằng một năm, nhưng đối với một vài tu sĩ thực lực mạnh mẽ, bọn họ còn cảm thấy thời gian quá ngắn, bọn họ còn chưa đi hết Đại Thánh Động Thiên.
Từ sau khi Tào Nhiêm rời đi, không còn tu sĩ lại đến quấy rầy Phương Vọng, thỉnh thoảng có yêu thú đi ngang qua. Không cần hắn xuất thủ, Tiểu Tử đã có thể giải quyết.
Yêu khí của Tiểu Tử cũng đang mạnh lên mỗi ngày, bây giờ khiến Phương Vọng có cảm giác nó đã không kém gì Hứa Lãng. Đây vẫn chỉ là phán đoán từ yêu khí. Đợi ở Đại Thánh Động Thiên nhiều năm như vậy, nó nhất định truyền thừa một vài tuyệt học.
“Cuối cùng cũng kết thúc rồi.”
Phương Vọng đứng dậy, duỗi cái lưng mệt mỏi, hai ngày trước hắn đột phá tới Linh Đan cảnh tầng hai, cho nên mấy ngày nay hắn vẫn luôn không tu luyện, dẫn Tiểu Tử du ngoạn bên hồ, chờ đợi khí linh của Đại Thánh Động Thiên đưa bọn họ ra ngoài.
Tiểu Tử ghé vào cổ áo ngực của hắn. Từ khi biết được khí linh sẽ đưa các tu sĩ rời đi, mấy ngày nay nó theo Phương Vọng như hình với bóng, cứ co lại trong lòng hắn, sợ không cẩn thận, Phương Vọng bị đưa ra ngoài, mà nó mà còn ở lại trong Đại Thánh Động Thiên.
“Công tử, còn bao lâu nữa?” Tiểu Tử vội vã cuống cuồng mà hỏi, âm thanh yếu đuối làm cho người ta thương yêu.
Phương Vọng xoa đầu rắn của nó, nhẹ giọng cười nói: “Ta cũng không biết, đừng lo lắng, sẽ ra ngoài thôi.”
Tiểu Tử bị hắn đánh dấu Câu Hồn chú, đã thuộc về hắn, khí linh hẳn là có thể đánh giá được điểm này.
Trong khoảng thời gian này, Tiểu Tử giúp hắn thu thập rất nhiều thiên tài địa bảo, hai cái túi trữ vật của hắn cũng bị nhồi đầy. Nó bỏ công như vậy, hắn đương nhiên phải xoa dịu nó.
“Đợi đến khi ra ngoài, ta sẽ cởi bỏ chú ngữ, thả ngươi tự do, bây giờ ngươi có thể ngẫm lại sau này muốn đi đâu.” Phương Vọng vừa lắc eo hoạt động gân cốt, vừa nói.
Sau khi trở lại Thái Uyên môn, hắn dự định bế quan một hơi đến Linh Đan cảnh tầng chín. Khi đó, ỷ vào tuyệt học của mình, phóng mắt nhìn khắp Tu Tiên giới Đại Tề, chắc không có bao nhiêu người giết được hắn.
“Đi đâu à…”
Tiểu Tử trong lòng Phương Vọng tự lẩm bẩm, trong mắt rắn lại toát ra vẻ mờ mịt.
Trước kia nó chỉ muốn thoát đi ra ngoài, rất ít nghĩ đến vấn đề này. Nhất là sau khi gặp được Phương Vọng, nó nghĩ làm thế nào để lấy lòng Phương Vọng đầy đầu, không không nghĩ đến việc khác.
Đúng vậy.
Nó nên đi đâu đây?
Nó đã ở Đại Thánh Động Thiên hơn ba trăm năm, ở bên ngoài, nó không có nhà.
Không những ngước mắt không quen, hết thảy phía ngoài đều là không biết, nó nên đi nơi nào?
Phương Vọng cảm nhận được tâm tình sa sút của nó, ý thức được mình không an ủi tốt, thế là đề nghị: “Nếu như ngươi không biết nên đi chỗ nào, không bằng ở cùng ta một khoảng thời gian trước. Chỉ cần ngươi muốn rời đi, cứ nói với ta bất cứ lúc nào. Rời khỏi Đại Thánh Động Thiên rồi, ngươi cũng không giúp gì được cho ta, ta không có lý do vẫn cứ nhốt ngươi. Nếu muốn làm ngươi ẩn giấu bí mật, ta trực tiếp giết ngươi là được mà.”
Hắn cố gắng làm cho giọng điệu của mình bình thản hết sức, tránh dọa đến Tiểu Tử.
Tiểu Tử nghe xong cảm thấy có đạo lý. Mấy tháng trước, Phương Vọng đã không còn tìm kiếm truyền thừa nữa, nếu như thật sự muốn giết nó, hắn đã sớm có thể ra tay.
Càng nghĩ, Tiểu Tử làm nũng nói: “Vậy ta trước hết đi theo công tử đi, công tử phải thương tiếc ta đấy.”
“Lời này của ngươi là nói với ai?”
Phương Vọng im lặng, đập đầu rắn của nó một chút.
“Một trăm năm trước, một cặp nam nữ vào nhầm Đại Thánh Động Thiên. Sau khi bọn họ phát hiện không ra được, nữ tu sĩ đã nói chuyện với vị nam tu sĩ kia như vậy, từ nay về sau, nam tu sĩ kia vẫn chiều chuộng nàng, thậm chí lúc gặp được tà ma, mà còn hi sinh chính mình, để đổi lấy nữ tu sĩ chạy thoát.” Tiểu Tử lập tức nói.
Phương Vọng tức giận nói: “Ta cũng sẽ không hi sinh chính mình đi cứu ngươi, nếu gặp được nguy hiểm, ta sẽ còn ném ngươi ra bên ngoài, tranh thủ thời gian cho ta.”