Trần Tích đi trong con hẻm tối tăm, đi được một lúc thì một con mèo đen bông xù xuất hiện trên bờ tường, trong miệng nó ngậm một quyển sách và một củ nhân sâm.
Thiếu niên đi dưới mặt đất, con mèo ở trên tường chậm rãi đi theo hắn, dưới ánh trăng, bóng dáng của người và mèo nối nhau, giống như có một sự ăn ý nào đó, một nhịp điệu nào đó.
Ô Vân há miệng, sách và nhân sâm rơi xuống.
Trần Tích lặng lẽ giơ tay lên đỡ sách và nhân sâm, dòng khí lạnh lẽo thuận thế chui ra, biến gần nửa củ nhân sâm hóa thành bốn hạt châu trong suốt.
Hắn cất sách và nửa củ nhân sâm còn lại vào trong ngực, sau đó ném hạt châu lên mái hiên, Ô Vân vừa đi vừa dùng miệng đón lấy hạt châu một cách chính xác.
Một người một mèo hành động với nhau ăn ý như đã tập luyện nhiều lần, dòng khí ấm áp truyền từ Ô Vân sang cơ thể Trần Tích, bỗng nhiên thắp sáng lò lửa thứ tư bên cạnh đan điền hắn!
Trong nháy mắt, bốn lò lửa phun ra ngọn lửa như ẩn như hiện, ngọn lửa như dây xích liên kết bốn lò lửa này lại, giống như lồng hoàn chỉnh triệt để phong tỏa đan điền.
Bốn lò lửa này dường như sinh ra đã có sẵn mối liên kết nào đó, ngay khi chúng kết nối với nhau, lò lửa lại sản sinh ra luồng khí ấm khổng lồ cọ rửa máu thịt và xương cốt, quét sạch sự mệt mỏi của hắn tối nay.
Trần Tích ngẩng đầu, lặng lẽ chỉ về một hướng cho Ô Vân thấy.
Một người một mèo đột nhiên tách ra ở ngã tư đường, người đi đằng trước, mèo rẽ phải.
Trần Tích bắt đầu chạy như điên!
Ngay sau đó, trong màn sương đằng sau cách hắn mấy chục bước vang lên tiếng bước chân dồn dập, nơi ấy có bóng người mơ hồ đang lao nhanh về phía này.
Trần Tích đi lòng vòng trong bóng tối, thử dùng đường phố phức tạp cắt đuôi đối phương.
Không được, chạy không thoát.
Bước chân của đối phương càng ngày càng đến gần, Trần Tích suy đoán tốc độ của người này nhanh hơn mình, ít nhất cũng đạt đến trình độ của Mật Điệp.
Hắn biết mình sẽ bị người ta theo dõi, thậm chí muốn giết mình, vì thế củ nhân sâm hắn vốn định dùng để đền bù tổn thất cho y quán cũng bị hắn sử dụng để chuyển hóa dòng khí lạnh không chút do dự.
Trước tiên phải sống sót thì mọi việc mới có ý nghĩa.
Sau khi đến thế giới này, Trần Tích giống như bắt đầu hành trình mới với hình thức Địa ngục, cho dù hắn trốn trong y quán không đi ra ngoài thì nguy hiểm vẫn sẽ đưa đến tận cửa.
Nhưng nếu cuộc sống đã định sẵn là như vậy, Trần Tích cũng không lựa chọn trốn tránh.
Tiếng bước chân sau lưng đã ở rất gần, trong mắt Trần Tích chỉ có sự bình tĩnh.
Tiếng bước chân ngày một gần hơn, khi hai người bọn họ chỉ còn cách nhau khoảng một mét, hắn thình lình xoay người lại, xông về phía người kia.
Người nọ không ngờ con mồi lại dám quay đầu lại nghênh chiến, hắn ta vô thức định rút bội đao bên hông ra, nhưng chưa kịp rút đao thì cổ tay hắn ta đã bị Trần Tích giữ chặt.
Vốn dĩ sát thủ khỏe hơn Trần Tích, nhưng quán tính khi hai bên đâm vào nhau khiến cánh tay ấn tay sát thủ của Trần Tích có lực hơn.
Keng một tiếng, đao chưa kịp rút ra đã bị ấn lại chỗ cũ!
Dưới ánh trăng mờ ảo, con ngươi của sát thủ lớn tuổi co lại, hắn ta quan sát Trần Tích, phát hiện Trần Tích cũng đang nhìn mình chăm chăm.
Đó không phải là ánh mắt mà con mồi nên có.
Sát thủ trung niên lùi về phía sau, thuận thế giơ chân lên đạp lên ngực Trần Tích, đá thiếu niên ngã lăn ra sau.
Hắn lại rút đao ra, nhưng lần này lưỡi đao mới rút ra được một nửa, Trần Tích sau khi bị đá ngã thì ngay lập tức cúi người tấn công sát thủ.
Keng, đao lại bị ấn về vỏ.
Hai lần liên tục, sát thủ chưa rút đao ra được lần nào!
Sát thủ thầm cười khẩu, hắn dứt khoát không dùng đao nữa, mà hắn tung chưởng đánh liên tiếp lên ngực Trần Tích.
Trong mắt hắn, thiếu niên trước mặt không hề phòng bị, cả người toàn sơ hở, hiển nhiên kinh nghiệm chiến đấu.
Nhưng khi sát thủ định thần lại nhìn Trần Tích, thì phát hiện trong ánh mắt của thiếu niên này không hề có vẻ gì là sợ hãi hay đau đớn, mà chỉ có sự phấn khích, đáy mắt dường như có ánh lửa đang nhảy nhót.
Hiện tại, Trần Tích có thể xác nhận một điều, thế giới này có rất ít tu hành giả, bọn họ ẩn nấp ở mặt sau thế giới, không dễ dàng xuất hiện.
Bằng không, bất luận người muốn giết hắn tối hôm nay là ai, đối phương sẽ không chỉ cử “người bình thường” đến.
So sánh với Lâm Triều Thanh và Vân Dương, tên sát thủ đứng tuổi này đích xác chỉ có thể xem như người bình thường!
Trong nháy mắt, Trần Tích chịu đựng từng đòn tấn công, sau đó hắn xoay người nhào lên, đâm vào ngực trong sát thủ, kẹp chặt hai vai của hắn ta dưới nách.
Chính là lúc này!
Một bóng đen trên mái hiên lao tới, sát thủ giật mình quay đầu lại, hắn ta cho rằng có người mai phục phía sau, nhưng lại chỉ thấy một con mèo đen nho nhỏ.
Hắn ta còn chưa kịp thở phào một hơi thì mèo đen đã lướt qua bên người hắn.
Khi hai bên đi ngang qua nhau, móng vuốt sắc bén của Ô Vân cứa trúng cổ của tên sát thủ.
Xì.
Một vệt máu bắn lên tường.
Trần Tích buông sát thủ ra, ngồi dưới đất thở phì phò, hắn lạnh nhạt nhìn sát thủ che cổ lùi lại với vẻ mặt không thể tin, tựa vào tường rồi từ từ trượt xuống.
Sát thủ trông thấy con mèo đen kia nhẹ nhàng nhảy vào trong lòng thiếu niên, hắn ta không cam lòng, hỏi:
“Hành quan?”
Trần Tích nhíu mày, hành quan? Đây là cách gọi của tu hành giả ở thế giới này sao?