Trần Tích im lặng nhìn sát thủ trút hơi thở cuối cùng, ánh sáng trong đôi mắt của của đối phương dần tắt lụi.
Trong khoảnh khắc đối mặt với cái chết, ngươi sẽ sinh ra lòng trắc ẩn, ánh mắt lúc lìa đời có nuối tiếc, có tuyệt vọng, có không muốn chết đi.
Trần Tích ngồi tựa vào tường, hắn chỉ cảm thấy đêm nay trôi qua dài đằng đẵng, rõ ràng chỉ cách lúc Ô Vân đánh mèo trắng mới mấy canh giờ mà thôi, hắn lại có cảm giác như bản thân đã trải qua cả một mùa thu dài.
Hắn đứng dậy đi đến chỗ thi thể của sát thủ, lần sờ quần áo và đồ đạc của hắn ta, nhưng không tìm được manh mối gì.
Cuối cùng, hắn cúi đầu ngửi mùi trên quần áo của đối phương, ngay sau đó hắn nhăn mày:
“Đi thôi, về nhà.”
Trần Tích khom lưng ôm Ô Vân lên, khập khiễng đi về hướng y quán Thái Bình, nơi vừa bị sát thủ đánh vẫn còn đau âm ỉ.
Ô Vân trèo lên vai của Trần Tích, cuộn tròn trên bờ vai hắn nằm rất vững, giống như nó vốn nên nằm ở đó.
Một người một mèo lảo đảo bước vào trong ánh sáng mờ mờ của buổi bình minh, Trần Tích nói:
“Lát nữa chúng ta về đến y quán, tiệm ăn sáng chắc cũng mở rồi đấy, ta mua bánh bao cho ngươi nhé.”
Ô Vân lên tinh thần ngay:
“Vừa nãy ngươi đòi Vân Dương tám văn tiền là để mua bánh bao cho ta à?!”
“Phải.”
“Trần Tích, ngươi tốt thật đấy.”
“Trần Tích, chúc ngươi sau này kiếm được thật nhiều tiền!”
“Về sau ta tu hành lợi hại hơn rồi thì sẽ không bị Vân Dương và Kiểu Thố ức hiếp nữa! Đến lúc đó, người cản giết người, Phật… tổ phù hộ!”
“Sau này ngươi có trả thù Vân Dương và Kiểu Thố không?”
Trần Tích suy nghĩ rồi trả lời:
“Có chứ.”
“Khà khà khà.”
“Khà khà khà.”
Lúc về đến y quán, gà trống đã gáy báo sáng, mà Lưu Khúc Tinh và Xa Đăng Viễn vẫn chưa dậy.
Ô Vân ăn hai cái bánh bao xong thì trở lại Vãn Tinh Uyển, còn Trần Tích đứng trong sân, cởi hết quần áo ra, sau đó dùng gáo bầu múc từng gáo nước lạnh dội từ đỉnh đầu xuống, cho đến khi máu tươi trôi sạch, đến khi cả người bị hắn kỳ cọ đến đỏ bừng, hắn mới dừng lại.
Hắn thay một bộ quần áo rách chưa kịp khâu lại, rồi ngồi ngẩn người dưới gốc cây hạnh.
Trong vòng mấy ngày, hắn đã giết ba người: Vương Long, quản gia, sát thủ.
Cho dù là người có tâm trí kiên định thì trong lòng vẫn sẽ có những băn khoăn, huống chi Trần Tích mới mười bảy tuổi.
Bỗng có tiếng mở cửa vang lên bên ngoài, cắt ngang dòng suy nghĩ của Trần Tích.
Hắn lau khô người rồi khoác áo đi ra ngoài, chợt thấy Diêu lão đầu xách hòm thuốc trên vai, chậm rì rì đi vào trong y quán.
Diêu lão đầu ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong nháy mắt toàn thân Trần Tích cứng đờ, trái tim hẫng một nhịp, giống như bị mãnh hổ theo dõi!
Lạ thật, tại sao lại có cảm giác ấy nhỉ?
Trần Tích chưa kịp hoàn hồn thì Xa Đăng Khoa từ phòng ngủ của học đồ thò người ra, tò mò hỏi:
“Sư phụ, sao người về nhanh thế?”
“Sao, không mong ta về à?”
Diêu lão đầu lườm hắn.
Xa Đăng Khoa vội nói:
“Không phải, không phải, ta chỉ hơi tò mò thôi!”
Đang nói chuyện, Lưu Khúc Tinh đi ra khỏi phòng, vừa buộc đai lưng vừa trách Trần Tích và Xa Đăng Khoa:
“Hai người các ngươi thật là, không thấy sư phụ vẫn đang cõng hòm thuốc à, còn không biết đường ra đỡ cho sư phụ!”
Trần Tích:
“…”
Xa Đăng Khoa:
“…”
Lưu Khúc Tinh cầm lấy hòm thuốc, rồi cũng hỏi với vẻ tò mò:
“Sư phụ, lão thái gia của Lưu gia hết bệnh chưa, người nói lần này phải đi mười ngày nửa tháng mà, thế mà mới một ngày đã về rồi.”
Diêu lão đầu tức giận:
“Ông cụ của Lưu gia quy tiên rồi, ta không về chẳng lẽ còn ở lại đấy siêu độ cho ông ta à? Ta có biết đâu!”
Trần Tích kinh ngạc:
“Hả? Lưu lão thái gia đi rồi ư, sư phụ tự mình ra tay cũng không cứu được ư?”
Diêu lão đầu nói:
“Ta ra tay cái gì? Lão Lưu ấy sống trong trang viên nằm ở ngoại ô Lạc Thành, xe ngựa ta dùng đi được nửa đường thì hỏng, chỉ riêng việc sửa xe đã mất nửa ngày rồi. Khi đến trang viên Lưu gia thì ông ta tắt thở rồi còn đâu, chưa kịp thấy mặt nữa, đúng là xui xẻo, để cho người không biết chuyện nghe được thì lại cho rằng y thuật của ta kém cỏi!”
Hửm?
Trần Tích thầm kinh ngạc, sao xe ngựa hỏng đúng lúc quá vậy?
Chiếc xe ngựa ấy chỉ có đại quan nhị phẩm mới được ngồi, thế là hỏng dễ dàng vậy sao?
Lưu Khúc Tinh hỏi:
“Tối hôm qua sư phụ mới đến trang viên của Lưu gia ạ?”
“Ừ.”
Diêu lão đầu gật đầu.
“Thế bọn họ đưa người về ngay trong đêm, không sợ sư phụ mệt đến ngã bệnh à?”
Diêu lão đầu cười mả:
“Ở lại làm cái gì, ở thêm vài ngày nữa còn phải đưa cho người ta tiền biếu… Ta đi nghỉ một lát, dậy thì kiểm kê tồn kho với kiểm tra sổ sách, ai dám làm việc cẩu thả thì chờ ăn đòn đi!”
Trần Tích thầm kêu không ổn, hắn vẫn chưa bán nhân sâm!