Trời còn chưa sáng, nô tỳ trong Phi Vân Uyển đã bận rộn với công việc của mình.
Trong nhà kề, bọn họ đun sôi nước, bưng chậu đồng, bên cạnh chiếc chậu đặt thêm khăn lau trắng tinh, bước lộp cộp lên tầng hai của nhà lầu.
Vân phi được Hỷ Bính hầu hạ ngồi dậy trang điểm, nàng nói, nom có vẻ lười nhác:
“Trời lạnh rồi, buổi sáng bảo Hỷ Đường lấy sổ sách đến đây, chuẩn bị phát than củi cho từng phòng. Sai người đi chợ Đông tìm người của đội tàu hỏi xem nếu lò Tây Sơn có than gỗ Ngân Ti rồi thì mua một lượng về dùng, chọn số than tốt nhất đưa đến phòng Bạch Lý, nàng và thế tử sắp từ thư viện Đông Lâm trở lại rồi.”
Hỷ Bính mỉm cười chải đầu cho nàng:
“Phu nhân nói đúng, than Ngân Ti, muội than như sương trắng, không dễ tắt, lại còn không có khói.”
“Ơ, Bạch Bàn Nhược đâu?”
Vân phi nhíu mày:
“Mới sáng sớm đã không thấy nó đâu rồi?”
“Chắc là trốn ra ngoài chơi rồi?”
Vừa nói xong, Bạch Bàn Nhược loạng choạng từ cầu thang bò lên tầng, bộ lông trắng muốt dính máu, mặt mũi sưng vù mấy chỗ như bị đánh lệch cả mặt, đôi mắt ầng ậng nước,
Vân phi:
“…”
Hỷ Bính:
“…”
Leng keng, gương đồng rơi xuống sàn nhà bằng gỗ.
Mãi lâu sau, Vân phi mới nở nụ cười:
“Tĩnh phi muội muội có tiến bộ rồi.”
Hỷ Bính nói nhỏ:
“Phu nhân chớ giận.”
Vân phi nhìn Bạch Bàn Nhược, trầm ngâm một lát rồi nói:
“Ôm nó đến y quán Thái Bình để đại phu khám cho nó, tìm học đồ tên là Trần Tích ấy. Quần áo hứa thưởng cho hắn chắc hẳn cũng may xong rồi, ngươi đến chỗ Hỷ Đường hỏi thử, nếu may xong rồi thì tiện thể đưa đi luôn. Không được thất lễ với hắn, người này về sau còn có tác dụng với ta.”
Hỷ Bính nhỏ giọng thưa:
“Vâng.”
Buổi sáng, Hỷ Bính ôm Bạch Bàn Nhược, dẫn theo một tiểu nha đầu khoảng mười hai, mười ba tuổi đến y quán, vừa mới đến cửa y quán thì Lưu Khúc Tinh đã mỉm cười đon đả đi ra đón:
“Hỷ Bính cô nương, hôm nay cô nương đến y quán làm gì thế?”
“Khám bệnh.”
Hỷ Bính nói xong thì kiễng chân ngó vào sân sau:
“Trần Tích đâu? Bảo hắn ra đây khám bệnh.”
Mặt Lưu Khúc Tinh méo xẹo ngay tức thì, hắn lớn tiếng gọi với vào trong sân:
“Trần Tích, Trần Tích! Hỷ Bính tìm ngươi này!”
Nói xong, hắn quan sát mấy bộ quần áo mà tiểu nha đầu đang cầm:
“Hỷ Bính cô nương, những thứ này là gì?”
“Đây là quần áo phu nhân nhà ta thưởng cho Trần Tích.”
Hỷ Bính mỉm cười, sờ mặt vải và nói:
“Tú nương của Chế Y Cục Giang Nam tự tay làm đấy, ngươi xem đường may tỉ mỉ chưa này.”
Lưu Khúc Tinh ủ rũ, sư phụ nói là đi Vương phủ khám bệnh là quẻ đại hung mà, sư phụ bất công!
Lúc này, Trần Tích vừa lấy tay áo lau nước trên mặt, vừa tò mò hỏi:
“Hỷ Bính cô nương, cô nương…”
Hỷ Bính nói:
“Không biết là kẻ xấu xa nào dám đánh mèo do phu nhân nhà ta nuôi thành ra thế này. Từ sáng sớm đến bây giờ nó không ăn uống gì, cứ ỉu xìu thế này thôi, thế nên phu nhân sai ta đưa nó đến đây khám.”
Trần Tích khó xử:
“Sư phụ vừa mới đi ngủ rồi, hay là đợi ông ấy tỉnh đã?”
Hỷ Bính lắc đầu:
“Phu nhân nhà ta chỉ đích danh ngươi chữa cho Bạch Bàn Nhược, không cần làm phiền sư phụ ngươi. Này, đây là quần áo phu nhân nói thưởng cho ngươi hồi trước, còn có phí khám chuẩn bị sẵn cho ngươi nữa.”
Tiểu nha đầu lấy một nén bạc nhỏ từ trong tay áo ra, nặng khoảng một lượng.
Phải biết rằng học đồ trong y quán không có tư cách nhận tiền khám bệnh, mỗi lần Diêu thái y ra ngoài khám bệnh cũng chỉ thu năm lượng bạc, bây giờ Vân phi chi tiền hào phòng chỉ để chữa bệnh cho một con mèo, ý định mời chào Trần Tích có thể nói là vô cùng rõ ràng.
Nhưng một khi nhận số tiền này thì phải đưa ra lựa chọn: Vân phi hay Tĩnh phi.
Trần Tích suy nghĩ rồi mới nói:
“Ta bắt mạch cho Bạch Bàn Nhược trước đã.”
Hỷ Bính ngớ ra:
“Mèo mà cũng bắt mạch được à?”
Trần Tích trầm tư vài giây:
“… Được.”
Chứ nhỉ?
Một lúc lâu sau, Trần Tích ngập ngừng nói:
“Hỷ Bính cô nương, ngoại thương của Bạch Bàn Nhược thì dễ xử lý, nhưng nếu muốn nó khôi phục nhanh hơn thì có lẽ cần phải bồi bổ khí huyết, ta viết đơn thuốc cho nó nhé.”
Lúc Trần Tích đang bốc thuốc, Diêu lão đầu đẩy cửa đi ra từ phòng chính, ông chắp hai tay sau lưng quan sát sân sau, trên mặt đất sạch sẽ không có một chiếc lá.
Ông ấy lại đi vào phòng bếp dạo một vòng, phòng bếp cũng sạch sẽ gọn gàng.
Trước kia đám học đồ này dọn dẹp nhà cửa toàn làm biếng được chút nào hay chút ấy, đôi khi bệ bếp còn không lau sạch, nhưng hôm nay lại khác, sạch sẽ đến mức có thể đổi thành chỗ ở cũng được.
Không chỉ có vậy, ngay cả lu nước trong sân cũng được đổ đầy ắp.
Diêu lão đầu bĩu môi đi vào sảnh chính:
“Đang yên đang lành tự dưng lại chăm chỉ, không biết mưu đồ gì đây!”
Tiến vào sảnh chính của y quán, Trần Tích vừa mới gói thuốc xong, hắn đưa bao thuốc cho tiểu nha đầu rồi tiễn Hỷ Bính đi.