Chương 54: [Dịch] Thanh Sơn

Mèo Trắng

Phiên bản dịch 4635 chữ

Hắn quay đầu lại thì thấy Diêu lão đầu sầm mặt nói:

“Không phải ta đã bảo các ngươi không được khám bệnh cho người ta à? Diêu Kỳ Môn này tuy hám tài nhưng tuyệt đối không coi mạng người như cỏ rác, trước khi các ngươi xuất sư, khi bốc thuốc cho người bệnh nhất định phải cho ta xem đơn thuốc trước!”

Trần Tích vội nói:

“Sư phụ, không phải khám cho người, mà là chữa vết thương ngoài da cho con mèo của Vân phi.”

Diêu lão đầu nhướng mày:

“Con mèo trắng ấy bị người ta đánh à?”

“Chắc là vậy…”

Diêu lão đầu giơ tay ra:

“Đưa ta xem đơn thuốc ngươi viết.”

Trần Tích đưa đơn thuốc cho Diêu lão đầu, ngập ngừng nói:

“Ta cho một ít dược liệu cầm máu, tan vết bầm như xà sàng… Ngoài ra còn cho thêm ít thuốc để bồi bổ.”

Diêu lão đầu cầm lấy đơn thuốc, càng nhìn, ông lão càng nhíu mày hơn.

Một lát sau, Diêu lão đầu ngẩng đầu lên nhìn Trần Tích với vẻ mặt kinh ngạc:

“Ngươi bốc thuốc cho một con mèo mà có cả một củ nhân sâm năm mươi năm?!”

“Vâng.”

“Thế mà đối phương cũng đồng ý cho ghi sổ nợ?”

“Vâng.”

Diêu lão đầu thở dài một hơi, rồi khen:

“Ngươi đúng là thiên tài làm ăn… Sau này Vân phi muốn ta đi khám thì ngươi đi với ta.”

Trần Tích:

“Dạ?”

Diêu lão đầu như sực nhớ ra cái gì, ông nói:

“À đúng rồi, hôm qua trên đường đi ta có trông thấy cha ngươi, chắc là hắn vừa mới từ đê về nhà nghỉ. Ngày ma cho ngươi nghỉ một ngày, về nhà mang học phí và tiền dược liệu đến đây.”

Trần Tích ngẩn người, cha?

Sáng sớm, gà trống còn chưa gáy, Trần Tích mở mắt thì bỗng nhìn thấy năm nén bạc nho nhỏ đặt cạnh gối.

Là thù lao của Vân Dương như đã hứa, nhưng hắn không biết đối phương lẻn vào y quán bằng cách nào, cũng không biết đối phương vào bao giờ, cứ như năm nén bạc này thình lình xuất hiện từ hư vô vậy.

Đây không chỉ là thù lao mà Vân Dương đưa cho hắn, đồng thời còn là một lời cảnh cáo.

Trần Tích lặng lẽ rời giường, thay bộ quần áo mới Hỷ Bính đưa hôm qua, hắn mở ra xem thì thấy là một chiếc áo lập lĩnh vạt trên màu xanh thẫm, hai cúc áo trên cổ áo dùng chất liệu bằng bạc, trông cao cấp hơn bộ quần áo trước kia hắn mặc nhiều.

Bộ quần áo này chắc cũng phải hai lượng bạc nhỉ?

Nhưng đáng tiếc, Hỷ Bính chỉ mang đến áo ngoài, áo trong và quần, nhưng không đưa kèm giày với đai lưng, thế nên nếu Trần Tích mặc áo lập lĩnh vạt trên này vào mà còn đi giày vải rách, dùng đai lưng bằng vải bố to bản…

Trần Tích phì cười, trông mình chẳng ra ngô ra khoai gì cả.

Kệ thôi, một học đồ nghèo để ý cái gì chứ, sau này kiếm được tiền rồi thì mua thêm cho đủ.

Đợi gà gáy báo sáng Trần Tích mới ra cửa, trùng hợp là cửa hàng bán lương thực và dầu ăn ở đối diện đang dỡ cửa chớp xuống.

“Bà chủ, chào buổi sáng.”

Trần Tích mỉm cười đi vào cửa hàng lương thực.

“Ồ, Tiểu Trần đại phu muốn mua cái gì?”

Bà chủ đang bận mở cửa hàng, thấy hắn tiến vào thì lập tức dừng việc đang làm.

“Một cân gạo kê bao nhiêu tiền thế?”

Trần Tích hỏi.

“Người khác hỏi thì tám văn tiền, nhưng bán cho Tiểu Trần đại phu thì chỉ sáu văn thôi.”

Bà chủ cười nói.

“Một cân gạo trắng thì bao nhiêu?”

“Chín văn, loại này không bán rẻ được, ngươi thông cảm.”

Thời buổi này thiếu bác sĩ, địa vị của nghề chữa bệnh rất cao, sư phụ của Trần Tích là thái y thất phẩm có tiếng có miếng trong triều đình, thế nên hàng xóm láng giềng đối xử rất lịch sự với Trần Tích.

“Vậy cho ta năm cân gạo kê, năm cân gạo trắng… Thêm một hũ dầu mè nữa, à đúng rồi, thêm một dây thịt khô nữa.”

Bà chủ cười tươi rói:

“Được luôn, tổng cộng một trăm chín mươi lăm văn, ta lấy của ngươi một trăm chín thôi.”

Trần Tích chia nén bạc hai lượng ra, đổi thành mấy xâu tiền đồng gửi nhờ ở trong tiệm lượng thực tối về lấy, rồi hắn xách bao lớn bao nhỏ rời đi.

Dây quai lấy rơm rạ bệnh thành, xuyên qua bao đồ, thít chặt lại khiến tay hắn đau đớn, nhưng tâm trạng của hắn vẫn khá vui vẻ.

Mua đồ đạc để về nhà nghỉ, Trần Tích nghĩ, theo tình hình sinh hoạt của mình thì có lẽ hoàn cảnh gia đình không khá giả lắm.

Theo tin tức sư phụ để lộ, chắc là cha mình làm công việc bốc vác ở đê nhỉ?

Trong hoàn cảnh như thế mà đối phương còn giúp mình đưa tặng lễ bái sư cho sư phụ, tìm kiếm tiền đồ sáng lạn, có lẽ là cả nhà chung tay góp sức giúp hắn.

Điều này khiến Trần Tích xúc động, thậm chí cảm thấy hơi tò mò về người nhà ở thế giới này.

Trần gia sống ở ngõ Thúy Vân, hắn dò hỏi chủ quán ven đường vị trí, sau đó đi thẳng đến phía bắc Lạc Thành.

Lạc Thành vào buổi sáng rất náo nhiệt, hắn nhìn có người đánh xe bò đi qua, trên xe còn có vài bao tải, không biết đựng gì bên trong, giống như đi họp chợ.

Còn có đội buôn đi vào cổng thành từ phía bắc, trên xe ngựa chất đầy da lông đã xử lý sạch sẽ, mùa đông sắp đến, đó là hàng hóa được các quý nhân yêu thích nhất.

Bạn đang đọc [Dịch] Thanh Sơn của Hội Thuyết Thoại Trửu Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    2

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!