Chương 64: [Dịch] Thanh Sơn

Cút Sang Một Bên

Phiên bản dịch 4918 chữ

Ô Vân nhảy lên quầy, đi đến trước mặt Diêu lão đầu, sau đó nằm luôn trên tay ông!

Diêu lão đầu sững sờ một lúc lâu, vẻ mặt nghiêm túc dần dần thay đổi, những nếp nhăn xô nhau theo hướng nụ cười, ba sư huynh đệ Xa Đăng Khoa ngẩn ngơ, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy sư phụ cười vui vẻ như thế đấy!

Hóa ra ông lão này biết cười!

Diêu lão đầu nhận thấy không ổn, ngay lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm túc, lạnh nhạt nói:

“Con mèo này cũng làm cho người ta thích đấy.”

Lưu Khúc Tinh sán lại gần định sờ Ô Vân, nhưng Diêu lão đầu lập tức hất tay hắn ra:

“Cút sang một bên!”

Lưu Khúc Tinh:

“...”

Ngay sau đó, Ô Vân dụi đầu vào tay Diêu lão đầu, ông cụ im lặng vài giây, rồi quay sang nói với Xa Đăng Khoa:

“Vào phòng ta cầm hộp gỗ tử vân lại đây.”

Diêu lão đầu giơ tay chọc nhẹ đầu Ô Vân, thong thả nói:

“Ngươi tên là Ô Vân đúng không?”

Con ngươi của Trần Tích co lại, trái tim như bị ai đó bóp chặt, căng thẳng không thôi.

Chuyện hắn đặt tên cho Ô Vân chỉ có hắn và Ô Vân biết, Diêu lão đầu biết được từ đâu? Chẳng lẽ ông ấy đã biết tất cả mọi chuyện?

Trần Tích nhớ lại chuyện Diêu lão đầu đến Chu phủ đón mình, kéo mình vào y quán lúc Phật Bồ Tát tuần hành, cả chuyện sai mình đi Vãn Tinh Uyển khám bệnh nữa, dường như từng việc đều cất giấu thâm ý nào đó.

Trần Tích đang trầm tư suy nghĩ thì thấy Diêu lão đầu lặng lẽ liếc nhìn mình, ánh mắt ấy giống như xem thấu chính mình.

Diêu lão đầu chỉ liếc hắn một cái rồi lại nhìn về phía Ô Vân, Xa Đăng Khoa lại gần, hỏi:

“Sư phụ, đây là con mèo ở Vãn Tinh Uyển đúng không, ta nhớ là rất lâu rồi sư phụ chưa đến Vương phủ, sao người biết nó tên là Ô Vân?”

Diêu lão đầu lườm hắn:

“Ta bói toán ra được, không được à?”

Lưu Khúc Tinh ở bên cạnh ngớ ra:

“Thế mà cũng bói được ư? Vậy sư phụ có thể tính ra nhũ danh hồi nhỏ của ta là gì không.”

Diêu lão đầu móc sáu đồng tiền từ trong tay áo ra, bình tĩnh ném tiền lên mặt quầy, sau đó dùng khuôn mặt lạnh tanh nói với Lưu Khúc Tinh:

“Nhũ danh của ngươi là thiểu năng.”

Trần Tích:

“...”

Lưu Khúc Tinh:

“...”

Xa Đăng Khoa cầm hộp gỗ màu tím đến, kéo ngăn kéo ra, không ngờ bên trong lại là những miếng bánh vô cùng tinh xảo!

Lưu Khúc Tinh kinh ngạc:

“Điểm tâm của Chính Tâm trai!”

Diêu lão đầu đặt một miếng điểm tâm vào lòng bàn tay, giơ ra trước mặt Ô Vân:

“Ăn đi.”

Ô Vân ăn mấy miếng là hết, rồi nó lại nhìn chằm chằm vào hộp gỗ.

Diêu lão đầu cũng không bủn xỉn, ông lại cầm một miếng nữa, nói:

“Có thể ăn điểm tâm là tốt, mèo ngu dốt chỉ biết ăn thịt, chỉ có mèo thông minh mới hiểu được cái ngon của đồ ngọt.”

Ô Vân ăn xong hai miếng điểm tâm, sau đó chạy thẳng đến trước mặt Trần Tích nằm xuống, không hề lưu luyến chút nào.

Diêu lão đầu thấy thế thì cũng chỉ phủi vụn điểm tâm vào miệng mình chứ không giận.

Ông nhìn Trần Tích, thuận miệng nói:

“Nó thích ngươi đấy nhỉ.”

Nói xong, ông lại tiếp tục kiểm tra việc học của Xa Đăng Khoa.

Trần Tích thấy mọi người không còn chú ý đến bên này nữa, bèn nhỏ giọng hỏi:

“Sao ban ngày lại đến đây thế?”

Ô Vân trả lời:

“Tĩnh phi đi khỏi Tĩnh Vương phủ không biết là đi đâu, tối hôm nay Vãn Tinh Uyển không có ai quản lý, đám nha hoàn đều làm biếng cả rồi, cho nên ta ra ngoài tìm ngươi chơi!”

Trần Tích cười nói:

“Vậy thì ngươi cứ ở y quán đi, ta bốc thuốc cho người bệnh đã.”

Đang nói chuyện thì một người đàn ông trung niên ăn mặc hoa lệ bước vào, hắn cầm theo một đơn thuốc:

“Diêu thái y, ta đến lấy thuốc, nhưng mà sáng sớm đi vội quá quên mang theo tiền rồi. Ngài xem xem có thể cho ta lấy thuốc về chữa bệnh cho mẹ trước, rồi ngài cử một học trò theo ta về nhà lấy tiền. Không để học đồ bận không công đâu, ta cho hắn hai mươi văn làm phí chạy chân.”

Diêu lão đầu nhìn đơn thuốc:

“Số thuốc ngươi cần lấy không rẻ đâu, chắc chắn trong nhà có tiền chứ?”

Người đàn ông trung niên gật đầu:

“Chắc chắn!”

Lưu Khúc Tinh nói ngay:

“Sư phụ, để ta đi cho!”

Diêu lão đầu nở nụ cười đáng sợ:

“Thằng ranh nhà ngươi không muốn bị ta kiểm tra việc học đúng không? Trần Tích, ngươi đi đi!”

Tức khắc mặt Lưu Khúc Tinh xám như tro, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Tích đi theo người ta!

Đến cửa, người đàn ông trung niên đó dẫn Trần Tích lên một chiếc xe ngựa.

Sau khi thả rèm xuống, người đàn ông trung niên thong thả xé râu và nếp nhăn trên mặt mình xuống, lộ ra khuôn mặt thật của Vân Dương:

“Ngươi nhờ người gửi lời nhắn cho ta là muốn đến nội ngục?”

“Đúng vậy.”

Trần Tích gật đầu:

“Ta cảm thấy vụ án của Lưu Thập Ngư không đơn giản, không giống hành động cá nhân của hắn, chắc chắn đằng sau còn có con cá lớn hơn nữa.”

“Ồ, ngươi thế mà lại chủ động giúp ta lập công ư? Thiếu tiền à?”

Vân Dương nghi ngờ:

“Lẽ ra ngươi mới kiếm được năm mươi lượng bạc, cho dù đến ngõ Hồng Y chơi một tháng thì cũng không tiêu hết được. Hay là ngươi đi ngõ Bạch Y? Nghe ta khuyên một câu, mấy nàng ngựa còm Dương Châu ấy được bồi dưỡng cầm kỳ thư họa từ nhỏ, đi đứng nói cười toát ra vẻ quyến rũ hớp hồn, một học đồ nho nhỏ như ngươi không tiêu thụ nổi đâu.”

Bạn đang đọc [Dịch] Thanh Sơn của Hội Thuyết Thoại Trửu Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    8

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!