Trần Tích cười:
“Vân Dương đại nhân, ta muốn giúp ngươi lập công mà còn không vui nữa à, nếu ngày nào đó ngươi ngồi trên vị trí cao hơn, biết đâu một ngày nào đó còn có thể giúp ta lấy được một chức quan trong Mật Điệp Ty ấy chứ.”
Vân Dương không tỏ ý kiến:
“Ngươi cảm thấy đám con cháu còn lại của Lưu gia có vấn đề?”
“Phải xem rồi mới biết được.”
Vân Dương không nói nhảm nữa, hắn lấy một mảnh vải đen để che mắt ra:
“Nhắm mắt lại, vị trí của nội ngục là bí mật, không thể để cho ngươi biết được, hai tai cũng phải bịt kín.”
Nhắm mắt, bịt tai, thế giới của Trần Tĩnh trở nên yên lặng, sự náo nhiệt huyên náo của Lạc Thành dường như không còn liên quan gì đến hắn nữa.
Vân Dương vén rèm lên, đi ra ngoài đánh xe, xe ngựa chậm rãi di chuyển trên con đường lát đá xanh, không một ai chú ý đến một con mèo đen nhỏ đã ngồi trên nóc xe từ bao giờ, nó theo xe ngựa lắc lư đi về phía nam.
Diêu lão đầu dừng việc kiểm tra bài, ông chắp tay sau lưng đứng ở cửa y quán, nhìn theo bóng xe ngựa rời đi, không biết đang suy nghĩ gì.
...
“Đến rồi!”
Vân Dương tháo bông trong tai Trần Tích ra, kéo cánh tay hắn lôi xuống xe, thấy Trần Tích lấy một mảnh vải xám từ trong lồng ngực ra bịt miệng và mũi mình thì bĩu môi, nói:
“Ngươi cẩn thận đấy.”
Trần Tích cười nói:
“Chắc chắn nội ngục trong Lạc Thành đã bị Lưu gia thẩm thấu hết rồi, bằng không tại sao bọn họ lại biết tin Lưu Thập Ngư chết nhanh như thế được? Đến nơi này điều tra vụ án của Lưu gia đương nhiên phải cẩn thận rồi. Mà... Nội ngục của Mật Điệp Ty bị thẩm thấu thành ra như thế, lẽ nào Vân Dương đại nhân không tức giận à?”
Vân Dương cười khẩy:
“Đám ngục tốt của Lạc Thành đã bị đưa hết đến Lĩnh Nam ngay tối qua rồi, hiện nay lính canh ở đây toàn là người được điều đến từ nơi khác.”
Trần Tích che mắt mình lại, bước chân lảo đảo bị Vân Dương kéo đi, hắn nhận thấy xung quanh vắng lặng không một bóng người, ngoại trừ tiếng gà gáy thì không có gì khác thường.
Đi đến trước một cánh cửa sắt, Vân Dương gõ nhanh ba lần, gõ chậm hai lần, cánh cửa ấy mới từ từ mở ra từ bên trong.
Lúc cánh cửa rỉ sét mở ra, tiếng ma sát của kim loại vô cùng chói tai, khiến người ta nổi da gà.
Bên trong cánh cửa, một Mật Điệp trẻ tuổi đã đứng chờ sẵn.
Vào bên trong, Vân Dương nói:
“Có thể tháo vải che mắt xuống rồi.”
Trần Tích mở mắt ra, giơ tay phải lên che ánh sáng rọi vào mặt, hắn nheo mắt quan sát nơi này.
Một chiếc cầu thang nhỏ hẹp dẫn xuống bên dưới, kéo dài đến chỗ sâu dưới mặt đất.
Trên bức tường cạnh cầu tháng, cứ mười bậc thang lại treo một ngọn đèn dầu, như ngọn đèn gọi hồn, dẫn đường cho người chết.
Điều kỳ lạ là ở chân mỗi ngọn đèn dầu đều có hoa văn bát quái được khắc chìm, Trần Tích tò mò hỏi:
“Những hình khắc bát quái kia có ý nghĩa gì?”
Vân Dương hồi ức:
“Nghe nói là bảy năm trước nội tướng tìm một vị ‘hành quan’ tinh thông Kỳ Môn Độn Giáp vẽ cho từng nội ngục. Người ta truyền tai nhau rằng... Một ngọn đèn là một nhà giam, có hoa văn bát quái, đèn không tắt, người bất diệt.”
Trần Tích nhíu mày:
“Tức là sao?”
Vân Dương nhún vai:
“Ai biết.”
Mật Điệp trẻ tuổi dẫn Vân Dương và Trần Tích đi xuống dưới lòng đất, lúc đạp lên đất bằng, xuất hiện trước mặt bọn họ là một lối đi dẫn vào trong bóng tối phía xa, hai bên của con đường là những lồng giam u ám được “khảm” trên vách đá.
Khi hai người xuất hiện ở lối đi này, ngay lập tức có người bám vào song sắt khóc lóc hô to:
“Đại nhân, ta bị oan, ta chưa từng có quan hệ gì với gián điệp Cảnh triều. Trong nhà còn có mẹ già sáu mươi tuổi, dưới gối có hai đứa con cần nuôi nấng, cầu xin ngài thả ta về đi mà!”
Tiếng hô oan uổng nối liền không dứt, nhưng Vân Dương như không nghe thấy gì hết:
“Đi thôi, hồ sơ ở bên trong.”
Thế nhưng Trần Tích đứng sau lưng hắn vừa mới đi một bước bỗng nhiên lại cứng đờ tại chỗ.
Trong ngục giam tối tăm, từ lồng giam trước mặt có hai dòng khí lạnh màu xám trắng bay ra, chui vào ấn đường của Trần Tích.
Vân Dương quay đầu lại:
“Sao thế?”
Vẻ mặt của Trần Tích vẫn như thường:
“Không có gì, lần đầu đến nội ngục, nhìn thấy những phạm nhân tiều tụy thế kia cảm thấy hơi không thích ứng.”
Vân Dương cười nói:
“Mới đầu ta cũng sợ lắm, dần dà cũng thành quen.”
Trần Tích lại cất bước, đi theo Mật Điệp và Vân Dương vào sâu trong nội ngục, từng luồng khí lạnh lẽo màu xám trắng bay ra từ các phòng giam.
Như cảm nhận được sự tồn tại của Trần Tích, chúng ào ạt xông về phía hắn, hệt như vô số giao long quay cuồng giữa không trung.
Trần Tích chấn động trước cảnh tượng này, hơn trăm dòng khí chui vào ấn đường, tràn vào trong cơ thể hắn, cuối cùng dung hợp lại với nhau, chiếm cứ đan điền của hắn.
Khí thế của dòng khí lạnh quá mức mãnh liệt, loáng thoáng có xu hướng dập tắt lò lửa!
---
🩸THẦN THOẠI CHI HẬU: Đô thị, tiến hóa