Chương 66: [Dịch] Thanh Sơn

Đèn Dầu

Phiên bản dịch 4821 chữ

Dòng khí lạnh lẽo tích lũy vô số năm tháng trong nội ngục đã vượt qua sự tưởng tượng của Trần Tích… Hắn không ngờ dòng khí trong ngục lại nhiều đến vậy!

Hắn đi trên con đường đá trong nội ngục, nhìn từng luồng khí chui vào trong cơ thể mình, đan điền bị bốn lò lửa phong tỏa lung lay như sắp sụp đổ.

Trong nhà tù tăm tối, dòng khí xám như giao long phát ra tiếng rít gào mà người khác không thể nghe thấy, chúng giống như những linh hồn oan khuất bị cầm tù đã lâu, không cam tâm, muốn cắn nuốt Trần Tích.

Trong thế giới thần bí này, chúng là lực lượng áp đảo quyền thế và sức mạnh, nhưng hiện giờ lại bị tước đoạt từng chút một.

Trần Tích có thể cảm nhận được lục phủ ngũ tạng của mình đang tràn ra hơi lạnh, nhưng Vân Dương đang ở bên hắn, cho nên hắn không dám để lộ bất cứ điều gì khác thường.

Nhưng mà khi hắn và Vân Dương đi ngang qua một nhà lao, hắn thấy một trên tường có một ngọn đèn có hình bát quái khắc chìm ở phần đế.

Trần Tích bỗng nhớ đến lúc xuống cầu thang, trên mỗi ngọn đèn đều có hình khắc bát quái… Một ngọn đèn là một nhà tù, đèn không tắt, người bất diệt!

Hắn lập tức cầm lấy đèn dầu, giữ chặt trong lòng bàn tay!

Trong nháy mắt, dòng khí lạnh buốt trong đan điền từ từ rút đi như thủy triều.

Trần Tích khẽ thở phì phò, Vân Dương ngạc nhiên quay đầu lại nhìn hắn:

“Ngươi cầm ngọn đèn đó làm gì?”

Hắn trả lời:

“Nội ngục tối quá, ta hơi không thích ứng.”

Vân Dương cười nhạo:

“Không ngờ một người dám cò kè mặc cả với ta mà lại sợ bóng tối à?”

Trần Tích không đáp lời, hắn chỉ đang suy nghĩ một vấn đề: Chẳng lẽ người sau khi chết thì dòng khí lạnh không tiêu tan? Theo số lượng dòng khí ban nãy, chắc chắn đã tích góp từ rất lâu.

Cho dù Mật Điệp Ty tàn nhẫn đến mức nào thì cũng không đến mức giết nhiều người như thế trong thời gian ngắn.

Đó là tác dụng của trận đồ bát quái!

Nội tướng lo lắng mình giết người quá nhiều, có lẽ sẽ bị oan hồn bám lấy, thế nên mới tìm người sử dụng trận đồ bát quái giam giữ những linh hồn này trong nội ngục, bởi thế năm tháng dài lâu mới tích lũy được nhiều khí lạnh đến vậy.

Hơi thở của Trần Tích bình ổn:

“Vân Dương đại nhân, lấy hồ sơ cho ta kiểm tra đi, muốn tìm được manh mối thì chưa chắc đã phải tìm kiếm trong vụ án hiện tại, chưa biết chừng nhiều bí mật còn được cất giấu trong những vụ án trước kia.”

Vân Dương vẫy tay với Mật Điệp:

“Lấy cho hắn!”

Lúc các Mật Điệp mang hồ sơ đến, không ngờ sổ sách chứa đầy mười mấy thùng gỗ lớn.

Trần Tích tiện tay lấy một quyển trong số đó, vừa lật ra xem vừa quan sát nội ngục.

Vân Dương ngồi ở bàn uống trà chờ đợi, Mật Điệp đứng sau lưng Trần Tích.

Trần Tích đi đến trước cửa một nhà tù, hỏi:

“Phòng giam chữ Giáp số hai mươi bảy, trước kia từng giam giữ Đồng tri Dự Châu Lưu Diệu Tổ? Bây giờ hắn đang ở đâu?”

Mật Điệp cân nhắc không biết nên xưng hô thiếu niên che mặt trước mắt mình như thế nào, hắn do dự một lát, rồi nhẹ giọng trả lời:

“Thưa… Đại nhân, trong hồ sơ viết là đã được phóng thích, tức là sống sót ra khỏi nội ngục, còn nếu không viết gì cả thì có nghĩa là đã chết trong ngục.”

Trần Tích chắc chắn Lưu Diệu Tổ đã chết trong nội ngục từ bốn năm trước.

Hắn lại đi đến cửa phòng giam khác:

“Phòng giam chữ Giáp số hai mươi tám, từng giam giữ Chủ quan giám sát thủ công Trần Minh Trác?”

“Cũng đã chết.”

Sau đó Trần Tích không hỏi nữa, hắn thầm lẩm bẩm trong lòng:

“Phòng giam chữ Giáp số năm mươi hai, Tri phủ Quy Đức Phủ Hứa Giai Văn, đã chết.”

“Phòng giam chữ Ất số một, Huyện lệnh huyện Thượng Thái của Nhữ Ninh Phủ, Điền Hai Long, đã chết; Huyện thừa huyện Thượng Thái Từ Đức Hồng, đã chết…”

Sau khi đếm kỹ một lượt, có những phòng giam có một người chết, có phòng giám có đến vài người tử vong.

Trần Tích càng kiểm tra càng kinh hãi, hồ sơ trong tay mình giống như sổ Sinh Tử ở Điện Diêm Vương.

Hắn tiếp tục lật giở hồ sơ, nội ngục từng bắt giữ một số người giang hồ hoặc vài hành quan ẩn nấp trong dân gian, nhưng lao tù giam giữ những người này không hề xuất hiện khí lạnh.

Hắn hít sâu một hơi, cuối cùng cũng nắm rõ được quy luật của luồng khí này.

Những người sau khi tử vong có thể sản sinh dòng khí lạnh chỉ có một điểm chung duy nhất, đó chính là: Quan!

Nội ngục giấu dưới lòng đất tựa như một mộ địa khổng lồ, không biết có bao nhiêu người đã chôn thây ở cái nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời này.

Nơi đây không phải giang hồ, mà là nơi mai táng giang hồ và triều đình.

Trần Tích đứng trước nhà tù, tay cầm hồ sơ để mở, trước mặt là lồng giam u ám.

Hắn tốn khoảng một canh giờ mới xem hết toàn bộ hồ sơ của phòng giam chữ Giáp và chữ Ất, còn lại Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý chưa xem, cũng không còn xem nữa.

Thậm chí Trần Tích còn to gan lớn mật suy đoán, dòng khí hắn hấp thu ở Vãn Tinh Uyển buổi tối hôm đó chắc chắn bắt nguồn từ thai nhi của Tĩnh phi, huyết mạch hoàng thất từ khi ra đời vốn đã cao hơn người khác một bậc.

Bạn đang đọc [Dịch] Thanh Sơn của Hội Thuyết Thoại Trửu Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    8

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!