Nội đình có mười hai giám, bốn ty, tám cục, được gọi chung là Nội đình hai mươi tư nha môn.
Ty Lễ Giám đứng đầu trong hai mươi tư nha môn, do Chưởng Ấn đại thái giám quản lý, quyền lực của Nội đình gần như nằm hết trong tay người này.
Ninh Đế chuyên tâm tu đạo, nhiều năm không thượng triều, không quan tâm triều chính, cho dù quan lại Ngoại đình dâng tấu chương cũng do Ty Lễ Giám phê bút son.
Bởi vì Chưởng Ấn đại thái giám xử lý mọi việc chu đáo gọn gàng, Ninh đế cố ý ban thưởng một tòa lầu, lại ban tên “Giải Phiền”, tỏ ý khen ngợi công lao của Ty Lễ Giám.
Qua chính Ngọ mười phút, Ngô Tú cung kính khom lưng, đi giật lùi từ bóng tối của lầu gác ra bên ngoài.
Cho đến khi ánh mắt trời rọi xuống trên người hắn, con trăn đỏ thêu trên áo mãng bào mới tươi sáng trở lại.
Hắn từ từ thở phào một hơi, đứng thẳng người, sải bước đi đến phòng nuôi bồ câu.
Trên đường đi, tất cả thái giám vừa trông thấy tấm áo mãng bào của hắn từ đằng xa đã quỳ xuống hành lễ, nhưng Ngô Tú chỉ nhìn thẳng phía trước, không liếc bọn họ một cái.
Đến phòng nuôi bồ câu, hắn vẫy lui tiểu thái giám đang quét dọn lồng chim, rồi hắn đi đến chỗ cái bàn, nhấc bút viết một bức thư.
Hắn rà soát tờ giấy vài ba lần, sau khi xác định không viết sai chữ nào, không biểu đạt sai ý, mới cẩn thận cuộn lại rồi bỏ vào ống trúc con con.
Ngô Tú đi đến chỗ lồng chim có viết hai chữ “Lạc Thành”, vươn tay lấy một con chim bồ câu trong lồng ra, nhẹ nhàng buộc ống trúc lên chân bồ cầu, sau đó mang nó ra ngoài cửa và tung lên trời.
Hắn nhìn con chim bồ câu bay đi xa, không biết trong đầu đang nghĩ gì.
Một tiểu thái giám bước nhanh tới:
“Cha nuôi, vạn tuế gia cho gọi người, bảo tằng đạo trưởng Sứ Đồ Tử ở Hoàng Sơn dẫn đại đệ tử Trương Lê đế.”
Ngô Tú gật đầu:
“Ta biết rồi.”
Hắn nhìn bồ câu bay lên trời cao, lượn một vòng trên bầu trời hoàng thành, sau đó mới sải cánh bay đi hướng nam, Ngô Tú ngẩn ngơ nói:
“Chim chóc trên trời đúng là tự do quá.”
Tiểu thái giám vội cười nói:
“Cha nuôi cần gì phải hâm mộ một con chim, chờ người chiếm được quyền lực, khi ấy chính là dưới một người, trên bạn người, tự do hơn một con chim nhiều.”
Ngô Tú liếc hắn một cái, ánh mắt như giếng cổ không gợn sóng, nhưng lại khiến tiểu thái giám sợ hãi:
“Cha nuôi, ta nói sai.”
“Lần sau còn tái phạm thì cút đi Sài Than cục bổ củi.”
Ngô Tú nhấc vạt áo lên bước qua bậc cửa, nhanh chóng đi về hướng Nhân Thọ cung ở Tây Uyển.
Con chim bồ câu màu xám trên trời bay ra khỏi Tử Cấm thành rộng lớn, bay ra khỏi vùng đất đô thành, lướt qua mây trời và bình nguyên, qua sông hồ và dãy núi.
Đêm đầu tiên, bồ câu nghỉ chân ở trạm dịch bồ câu ở Hạc Bích.
Ngày thứ hai nó bay thẳng về phương nam, cuối cùng sáng sớm ngày thứ ba, nó bay đến một sân nhà nho nhỏ ở Lạc Thành.
Trong sân, Mật Điệp áo đen tập trung trước sa bàn, mô hình trên sa bàn là địa hình của biệt phủ của Lưu gia và phần mộ tổ tiên của nhà họ.
Bỗng nhiên, Vân Dương nhìn thấy một con chim bồ câu lượn vòng trên bầu trời, bèn cầm một nắm hạt ngô lên, bồ câu vẫy cánh, đậu xuống lòng bàn tay hắn.
“Kiểu Thố! Có thư từ kinh thành.“
Vân Dương gọi.
Kiểu Thố nói vọng ra từ bên trong:
“Mau mở ra xem nội tướng đại nhân nói gì.”
Vân Dương bóc lớp xi dán phong thư, lấy tờ giấy ra:
“Lại là Ngô Tú truyền lời hộ, ta nhận ra chữ viết của hắn... Ngô Tú nói, bảo chúng ta tự quyết định có cần điều Giải Phiền Vệ đi mở quan tài khám nghiệm tử thi không.”
Kiểu Thố đi ra, tựa vào khung cửa và nói:
“Phiền chết mất, nếu xảy ra vấn đề gì thì chúng ta sẽ là con dê gánh tội thay. Làm sao đây, có làm nữa không?”
“Nội tướng đại nhân chưa ngăn cản, tức là hy vọng chúng ta ra tay. Chỉ có điều, nếu thành công thì chúng ta lập công lớn, nếu không thành công... Nhẹ nhất thì bị đày đến Lĩnh Nam.”
Vân Dương đứng trong sân suy nghĩ rồi nói.
Kiểu Thố trợn mắt:
“Phạm nhân ở Lĩnh Nam ít nhất cũng có tám trăm người là bị chúng ta bắt, nếu chúng ta bị sung quân đi Lĩnh Nam thì còn có kết cục tốt được à?”
“Sợ cái gì, chúng ta là hành quan.”
Vân Dương nói.
“Hành quan bị chúng ta tiễn đến Lĩnh Nam cũng đã có mấy chục người rồi đấy!”
“Người nhà của bọn họ còn ở trong tay chúng ta mà, không dám lỗ mãng đâu, với quan hệ của chúng ta với nội tướng đại nhân, cho dù bị sung quân đến đó thì cũng sẽ không phải chịu khổ... Khoan, sao lại nói cứ như chúng ta nhất định sẽ bị lưu đày vậy, lần này chúng ta chắc chắn sẽ không thất bại, Lưu gia chờ bị xét nhà hỏi tội đi!”
Vân Dương vui vẻ nói.
Kiểu Thố nghiêng đầu nhìn thư:
“Nội tướng đại nhân còn dặn dò gì không?”
Vân Dương lại cúi đầu nhìn tờ giấy,
“Ngô Tú bảo chúng ta đưa thông tin của người che mặt ở Lưu phủ cho hắn!”
“Hả? Chắc chắn là Lâm Triều Thanh cáo trạng! Đám người Chủ Hình Ty suốt ngày chỉ biết cáo trạng thôi!”
Kiểu Thố nổi giận:
“... Nhưng mà nếu Trần Tích trở thành Mật Điệp thì vẫn có thể giúp chúng ta lập công, điều hắn đến làm thuộc hạ của chúng ta là được mà.”
Vân Dương lắc đầu:
“Không được... Ngươi cảm thấy Trần Tích là người như thế nào?”
Kiểu Thố ngẫm nghĩ:
“... Lúc hắn im lặng suy nghĩ, trông cũng khá đẹp trai đấy.”
“Ta không hỏi cái đấy!”
Vân Dương cau mày:
“Buổi tối hôm ở Chu phủ, vì sống sót hắn giết luôn quan gia của Chu phủ. Ta có thể nhìn ra được, khi đó hắn chưa quen tay, ánh mắt hãy còn lộ vẻ do dự. Nhưng bây giờ thì sao, mới qua vài ngày mà hắn đã có thể bình tĩnh nhìn ta treo cổ một phạm nhân ở nội ngục.”
Vân Dương nhìn Kiểu Thố và nói một cách nghiêm túc:
“Kiểu Thố, hắn là một người mang thù, chắc chắn hắn sẽ không quên mới đầu chúng ta đối xử với hắn như thế nào. Nội tướng thích kiểu người vừa thông minh vừa không từ thủ đoạn như hắn, nếu như có một ngày hắn trèo lên cao hơn chúng ta, vậy thì chúng ta không sống được nữa đâu.”
Kiểu Thố suy nghĩ giây lát:
“Vậy thì giết hắn? Dù sao vụ án Lưu gia này không cần hắn tham dự nữa rồi. Nhưng mà nếu nội tướng biết chuyện, nhất định sẽ điều tra nguyên nhân cái chết, bất kể Huyền Xà hay Kim Trư đến điều tra thì chúng ta cũng không thể giấu được.”
Vân Dương lắc đầu:
“Thế nên chúng ta không thể tự mình ra tay được, phải mượn tay người khác giết hắn.”
“Bây giờ phải làm sao?”
“Ngươi cầm cờ Vương Lệnh điều động Giải Phiền Vệ, còn ta đi mượn ‘đao’, thành công hay thất bại, chỉ trong ngày hôm nay.”
Lạc Thành trong buổi sớm mùa thu mát mẻ trong lành, mùng Chín tháng Chín, tuổi Thân không nên đi phía bắc, ngày này thích hợp xuất hành, cưới gả, cầu phúc, chữa bệnh, giết người.