Y quán Thái Bình.
Sư huynh đệ ba người tựa vào cửa y quán, vui vẻ nhìn dòng người qua lại ngoài cửa.
Đến tết Trùng Cửu, không chỉ hộ phú hào thỉnh Phật Bồ Tát tuần hành trên phố, tiêu trừ tai nạn, xua đuổi tà ma cho mọi người, mà còn có thương nhân giàu có phân phát bánh Trùng Cửu cho từng nhà.
Các quán rượu đặt tấm biển bán rượu hoa cúc ở trước cửa, những người bán hàng rong thì rong ruổi khắp phố phường, ngõ hẻm bán túi phúc thù dù, mua một túi tặng một cành thù du.
Trần Tích cảm thán:
“Tết Trùng Cửu náo nhiệt thật đấy.”
Ở cố hương của hắn, bầu không khí ngày tết Trùng Cửu không nhộn nhịp được như thế này, Tết Âm lịch không được đốt pháo, Đoan Ngọ hay Trung thu cũng trở thành ngày hội mua sắm.
Khoan đã, Trần Tích bỗng hỏi:
“Tết Trùng Cửu bắt nguồn từ đâu?”
Lưu Khúc Tinh thuận miệng nói:
“Cái này mà ngươi cũng không biết à? Vào thời Đông Hán, vùng Nhữ Nam ở Dự Châu từng xảy ra ôn dịch, vì chuyện này nên một người tên là Hoàng Cảnh cầu kiến tiên trưởng Phí Trường Phòng. Phí Trường Phòng tặng Hoàng Cảnh một vò rượu hoa cúc và một cành thù du, dặn dò hắn ngày mùng Chín tháng Chín mang người nhà lên núi cao để tị nạn, tà ma bất xâm. Qua ngày mùng Chín tháng Chín, Hoàng Cảnh dẫn người nhà xuống núi, thì phát hiện bò dê trong nhà chết hết vì dịch bệnh, còn nhà bọn họ tránh được một kiếp nạn.”
Trần Tích ngẩn ngơ, bởi vì ở quê nhà của hắn, nguồn gốc của tết Trùng Cửu cũng từ câu chuyện này mà ra.
Đều xảy ra ở thời kỳ Đông Hán, đều có Phí Trường Phòng và Hoàng Cảnh.
Nếu như trên đỉnh đầu treo cùng một vầng trăng, cùng một mặt trời, vậy hắn còn có thể miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng đến cả truyền thuyết cũng tương tự, vậy thì hắn buộc phải suy nghĩ sâu hơn: Tại sao?
Rốt cuộc hai thế giới có mối liên hệ gì?
Đang lúc suy tư, hắn bỗng trông thấy Xuân Hoa của Vãn Tinh Uyển dẫn theo hai người hầu, xách bốn chiếc hộp đựng thức ăn từ trên phố đi về phía này.
Mắt Xa Đăng Khoa sáng rực lên:
“Xuân Hoa, sao ngươi lại đến đây?”
Hôm nay Xuân Hoa mặc áo ngắn quây thường màu xanh lục nhạt, trên váy thêu một bông hoa cúc hợp với ngày lễ, nàng xách vạt váy, mỉm cười rạng rỡ:
“Nay là tết Trùng Cửu mà, phu nhân nhà ta bảo ta đến đưa điểm tâm cho y quán.”
Lưu Khúc Tinh vội vàng nhận lấy hộp điểm tâm từ tay người hầu:
“Xuân Hoa cô nương chu đáo quá, lần trước được nếm thử điểm tâm của Vãn Tinh Uyên là hồi tết Thượng Nguyên, đến bây giờ ta vẫn không thể quên được mùi vị ấy.”
Xuân Hoa đột nhiên đổi đề tài, nàng nhìn Trần Tích và mỉm cười:
“Vừa khéo hôm nay phu nhân nhà ta rảnh rỗi, muốn mời các đại phu trong y quán đến uống trà, trò chuyện, không biết ý của các ngươi thế nào.”
Xa Đăng Khoa nói ngay:
“Được chứ!”
Nhưng đúng lúc này, Trần Tích liếc thấy Ô Vân đã đến mái hiên ở con phố đối diện từ bao giờ, đang thở hổn hển.
Ô Vân meo một tiếng, chỉ có Trần Tích mới nghe hiểu:
“Có người nói cho Tĩnh phi, ngươi chính là người che mặt ở phủ của Lưu Thấp Ngư, nàng muốn gài bẫy giết ngươi!”
Trần Tích rùng mình, cảm giác nguy hiểm cực kỳ mãnh liệt bỗng dâng lên trong lòng.
Ai báo cho Tĩnh phi biết thân phận của mình?
Chắc chắn là Vân Dương và Kiểu Thố, bởi vì chỉ có hai người họ mới biết thân phận thật của mình.
Chẳng lẽ vụ án Lưu gia sắp bắt được con cá lớn, đối phương cảm thấy không cần mình nữa, cho nên định qua cầu rút ván?
Trần Tích lặng lẽ nhìn về phía Xuân Hoa, cười nói:
“Xuân Hoa cô nương, sao Tĩnh phi phu nhân lại mời bọn ta thế?”
Xuân Hoa giải thích:
“Lần trước nhờ có ngươi giúp tìm ra chiếc cốc có độc, bằng không đến bây giờ phu nhân vẫn tiếp tục dùng nó để uống nước mất, Lúc trước phu nhân nói phải cảm ơn ngươi, chỉ có điều nàng bận việc riêng suốt, mãi đến hôm nay mới có thời gian.”
Nhưng người Trần Tích hỏi không phải Xuân Hoa, mà hắn đang hỏi Ô Vân: Tại sao Tĩnh phi muốn giết ta?
Ô Vân lại kêu meo một tiếng:
“Tĩnh phi là người Lưu gia, Lưu Thập Ngư là con trai duy nhất của chị ruột của nàng. Mấy ngày trước nàng ra Vương phủ là để về nhà viếng Lưu lão thái gia!”
Hóa ra đại nhân vật trong Vương phủ cấu kết với Quân Tình Ty của Cảnh triều không phải Vân phi, mà là Tĩnh phi!
Nhưng nếu Tĩnh phi chính là đại nhân vật đó, vậy thì tại sao khi ấy lại muốn giết mình, chẳng lẽ nàng không biết mình là gián điệp của Cảnh triều!
Lạ thay, quái thay!
Xuân Hoa thấy Trần Tích không trả lời, bèn giơ tay vẫy qua vẫy lại trước mặt hắn:
“Trần Tích? Đang nghĩ gì thế.”
Trần Tích hoàn hồn, hắn mỉm cười nói với Xuân Hoa:
“Xin lỗi, hôm nay là tết Trùng Cửu, sư phụ cho phép ta về nhà đoàn tụ với người thân. Cảm phiền thay ta cáo lỗi với Tĩnh phi, lần sau ta chắc chắn sẽ đến.”
Nói xong, hắn không để ý đến sự kinh ngạc của mọi người mà đi thẳng ra khỏi cửa.
Tĩnh phi báo thù không chỉ một lần là xong, lần này không thành công, lần sau nhất định sẽ tiếp tục.
Trần Tích không biết lần sau mình còn có thể nhẹ nhàng tránh thoát được không, nhưng hắn biết, hắn báo thù chỉ cần một lần là đủ.
Hắn nhỏ giọng nỉ non:
“Không biết có kịp không nữa...”