Trên đường lớn của Lạc Thành, Vân Dương ngồi trên xe ngựa chờ đợi, Giải Phiền Vệ chạy từ đại doanh Mạnh Tân đến chỉ cần một canh giờ, Kiểu Thố cầm cờ Vương Lệnh, chắc chắn không có ai dám kháng lệnh, không nghe theo.
Mười mấy Mật Điệp cưỡi ngựa đứng yên sau lưng hắn, không nói một lời.
Những Mật Điệp này mặc áo đen, giống như đá ngầm kiên cố giữa nước sông chảy xiết, trên đường người đi lại đông như mắc cửi, đụng phải bọn họ thì vòng sang hai bên mà đi tiếp.
Mật Điệp Ty và Chủ Hình Ty tàn nhẫn có tiếng, dân chúng bình thường không có ai dám dây vào bọn họ.
Lúc này, đằng xa có tiếng vó ngựa vang lên, từ xa đến gần, âm thanh như sấm dậy.
Kiểu Thố mặc áo đen, cưỡi ngựa đi đầu, năm trăm Giải Phiền Vệ theo sát phía sau, khói bụi bay mịt mù.
Giải Phiền Vệ khoác áo tơi, đội nón trúc, trường đao đặt trên yên ngựa giắt sau eo, nửa khuôn mặt bị che khuất bởi mảnh vải đen, khí thế vô cùng lạnh lẽo.
“Được, được, được, cả đại doanh bị kéo đến rồi!”
Vân Dương cười khẽ, giục ngựa lên đón, tiếng cười lộ sự vui vẻ khi nắm chắc phần thắng trong tay.
Nhưng đến khi hai bên tập hợp, Vân Dương tức thì sầm mặt.
Hắn cau mày nhìn về phía Lâm Triều Thanh cưỡi ngựa đứng giữa đội ngũ:
“Lâm chỉ huy sứ, sao ngươi cũng đến đây?”
Giọng Lâm Triều Thanh trầm thấp:
“Bản tọa là chỉ huy sứ của Chủ Hình Ty, các ngươi vô cớ điều động Giải Phiền Vệ, ta đương nhiên phải đến hỏi rõ. Ta cần phải biết, các ngươi điều động Giải Phiền Vệ để làm gì? Tuy rằng cờ Vương Lệnh hữu dụng, nhưng nếu dùng không đúng chỗ thì hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.”
Vân Dương thúc ngựa đi đến trước mặt Lâm Triều Thành, hai người chỉ cách nhau khoảng hai thước, thái độ của hắn rất gay gắt:
“Việc này ta đã bẩm báo với nội tướng, có cờ Vương Lệnh trong tay, không cần báo với các ngươi. Vả lại, ta phải đề phòng trong đám các ngươi có người cấu kết với ngoại địch, lỡ như để lộ tin tức thì ngươi không gánh vác nổi đâu.”
Lâm Triều Thanh nhìn xung quanh, tầm mắt ẩn dưới nón trúc sắc bén như dao, lia qua từng Mật Điệp ở đây:
“Tiểu tử che mặt kia đâu rồi? Đây là quyết định của hắn à?”
“Có ý gì?”
Vân Dương nhíu mày:
“Mật Điệp Ty bọn ta làm việc cần gì phải để một Diêu Chuẩn nho nhỏ quyết định?”
Lâm Triều Thành khẽ “a” một tiếng:
“Lần này mà gây ra họa lớn thì không có ai giúp các ngươi xoay chuyển tình thế đâu. Đi thôi, để ta nhìn xem các ngươi định làm gì.”
“Ha ha, Lâm Triều Thanh, lần này ta và Kiểu Thố lập công, ngươi cứ chờ mà hâm mộ đi!”
Vân Dương kẹp bụng ngựa, dẫn năm trăm kỵ binh chạy thẳng đến núi Bắc Mang.
Dọc đường đi, Lâm Triều Thanh quan sát phương hướng bọn họ đang đi, càng nhìn lại càng kinh hãi, cho đến khi hắn loáng thoáng thấy được nghĩa địa trên ngọn núi phía xa, hắn không kìm được phải thốt lên:
“Các ngươi định đi đến phần mộ tổ tiên của Lưu gia?!”
Vân Dương cười to:
“Ta và Kiểu Thố đã thăm dò rồi, trong lăng mộ của Lưu lão thái gia chỉ có một chiếc quan tài rỗng. Mấy ngày trước Lưu gia còn dâng tấu xin bệ hạ truy phong cho Lưu lão thái gia, bây giờ đã phạm tội khi quân! Hiện tại, tất cả mọi người không được rời đi, bằng không xử lý theo tội tiết lộ bí mật!”
Năm trăm kỵ binh chạy lên núi Bắc Mang, năm một trăm hộ vệ trông giữ phần mộ tổ tiên của Lưu gia chặn đường bọn họ, một con ngựa gỗ cực lớn đặt trước cửa.
Có người lớn tiếng quát mắng Vân Dương:
“Đây là phần mộ tổ tiên của Lưu gia bọn ta, đời đời Các lão yên giấc ở đây, còn có hai mươi tư miếu thờ trung hiếu được hoàng thượng ban thưởng, sao các ngươi dám tự tiện xông vào đây?”
Nhưng Vân Dương không để ý đến bọn họ, hắn quát to:
“Theo ta đi vào núi Bắc Sơn, giờ chính là thời khắc lập công! Kẻ nào cản đường, giết bất luận tội!”
Rồi hắn xông vào trước tiên, thúc ngựa nhảy qua con ngựa gỗ khổng lồ.
Một hộ vệ canh giữ lăng mộ của Lưu gia nhảy lên, vung đao lên chém ngay giữa không trung.
Nhưng Lâm Triều Thanh đứng sau lưng Vân Dương lập tức rút đao ra, tiện tay ném vỏ đao đi, vỏ đao bay nhanh như chớp, đâm bay võ phu do Lưu gia nuôi dưỡng.
Giải Phiền Vệ lần lượt cưỡi ngựa xông lên, kỵ binh tLeJḏ qua chạy lại va chạm mấy lượt đã khiến người của Lưu gia đổ rạp xuống đất.
Đối mặt với Giải Phiền Vệ, phòng tuyến của Lưu gia tựa như tờ giấy mỏng, bị đâm thủng một cách dễ dàng.
Chỉ trong nháy mắt, Vân Dương đã lao đến trước phần mộ của Lưu lão thái gia, hắn chỉ vào cánh cửa đá trước mặt và nói:
“Giải Phiền Vệ, phá mộ, mở quan tài, khám nghiệm thi thể!”
Nhưng đúng lúc này, có giọng nói quen thuộc vang lên phía xa:
“Vân Dương đại nhân, có ngươi biết làm thế này sẽ có hậu quả gì không?”
Vân Dương nhìn về phía đó, nhìn thấy Lưu Minh Hiển vẫn mặc đồ tang, chậm rãi đi ra từ đám đông.
Theo sau hắn là mười mấy người nữa đang nhìn chòng chọc vào bọn họ, chỉ chờ một hiệu lệnh là sẽ ra tay giết người ngay lập tức.
Kiều Thố thấp giọng nói:
“Là hành quan mà Lưu gia nuôi dưỡng.”
“Hành quan có giỏi đến đâu thì sức một người cũng không thắng được sức quân, trừ phi mấy người kia đồng loạt xông lên!”