Vân Dương không quan tâm nhiều đến vậy:
“Lưu Minh Hiển, rõ ràng lão thái gia nhà các ngươi vẫn chưa chết, cởi bộ đồ tang trên người ngươi ra đi! Người đâu, phá mộ!”
Lưu Minh Hiển phẫn nộ quát to:
“Ta xem ai dám?!”
“Ngươi không làm chủ được!”
Giải Phiền Vệ là lính tinh nhuệ của Nội đình, bọn họ chỉ nghe theo mệnh lệnh, về phần ngươi là Thông phán của Lạc Thành hay Thông phán kinh đô, điều này không quan trọng.
Ngay sau đó, Giải Phiền Vệ nhảy xuống ngựa, xách đao xông lên tách người Lưu gia ra, rồi đi đến chỗ lăng mộ của Lưu lão thái gia!
Kiểu Thố cướp lấy trường đao của Mật Điệp bên cạnh, lạnh lùng nói:
“Tránh ra!”
Đội ngũ Giải Phiền Vệ đồng loạt tránh ra một bên nhường đường cho nàng, mặc nàng kéo đao đi đến trước lăng mộ, sau đó giơ đao bổ xuống!
Rầm!
Nhát đao ấy bổ đôi lăng mộ bằng đá khiến nó sụp xuống, để lộ quan tài chôn bên trong.
Vân Dương sải bước tiến lên, hắn đứng trước quan tài, cười khẩy và nói:
“Lưu Minh Hiển, để ta xem ngươi còn mạnh miệng như thế nào nữa!”
Nói xong, hắn hất nắp quan tài lên!
Sự im lặng chết chóc bao phủ khắp không gian, tất cả mọi người đang lao vào chém giết đều dừng tay, ngơ ngác nhìn về phía đó… Mở quan tài thật rồi!
Mọi người đều nói, sau khi vào quan tài thì không thể thấy ánh mặt trời, không thể chạm xuống nền đất, bằng không hồn phách sẽ lang thang trong thiên địa, vĩnh sinh vĩnh thế không được siêu sinh!
Nhưng Lưu lão thái gia ở Nội các tham dự triều chính mấy chục năm, thế mà sau khi qua đời lại bị xốc nắp quan tài!
Vân Dương nói:
“Lưu Minh Hiển, ngươi còn gì để nói không?”
Bên cạnh, Kiểu Thố nhìn về phía quan tài gỗ, kinh ngạc thốt lên:
“Sao lại thế này?!”
Vân Dương quay đầu lại, tức khắc chết sững tại chỗ, hắn nhìn thấy Lưu lão thái gia yên lặng nằm trong quan tài.
Lưu Minh Hiển bật khóc ngay tức thì, hắn ngã nhào xuống đất, hô:
“Ông ơi, cháu trai bất hiếu, ấy thế mà lại để đám hoạn quan gây ra họa lớn thế này! Cháu trai bất hiếu, cháu trai đáng chết!”
Vân Dương ngơ ngác nhìn Kiểu Thố:
“Chẳng phải ngươi nói là…”
Kiểu Thố cũng sững sờ:
“Hôm đó ta kiểm tra, bên trong không có ai thật mà!”
Vân Dương lùi về sau một bước.
Sao có thể thế được?
Rõ ràng trong quan tài không nên có người, Lưu lão thái gia vẫn còn sống rành rành ra đấy, sao giờ lại xuất hiện trong quan tài!
Sao có thể thế được?!
Lưu Minh Hiển khóc hai mắt đỏ hoe, hắn nhìn Lâm Triều Thanh với vẻ mặt hết sức dữ tợn:
“Lâm Triều Thanh, Chủ Hình Ty các ngươi làm việc như thế à? Để mặc Mật Điệp Ty hãm hại công thần!?”
Lâm Triều Thanh tái mặt nhìn Vân Dương và Kiểu Thố:
“Đây là việc mà hai người các ngươi muốn làm ư? Người đâu, bắt hai người đó lại áp giải đến kinh thành chờ xử lý!”
Vân Dương bỗng giơ tay ra:
“Khoan đã!”
Hắn nói xong thì muốn đi sờ cơ thể của Lưu lão thái gia, nhưng chưa kịp chạm vào, một người đứng sau lưng Lưu Minh Hiển thình lình xông lên, đạp hắn ra ngoài:
“Còn muốn quấy nhiễu sự yên bình của lão thái gia, ngươi muốn chết à!”
Thực lực của hắn mạnh hơn những gì hắn vừa thể hiện ra.
Kiểu Thố và Vân Dương rơi xuống hạ phong, thế là lập tức cầm đao xông lên.
Lại có một người nữa sau lưng Lưu Minh Hiển xông lên, trước quan tài, hai bên vừa va chạm đã tách ra ngay, lần này Kiểu Thố bay ngược ra xa, nện mạnh lên mặt đất.
Kiểu Thố bò dậy, nàng phẫn nộ giơ tay lên, định rạch ấn đường, tận tình chém giết.
Nhưng Vân Dương hô lên:
“Kiểu Thố, không được! Không thể bại lộ phương pháp tu hành của ngươi!”
Kiểu Thố lạnh lùng nhìn Vân Dương:
“Chưa chắc đã đánh không lại, xông ra ngoài, mai danh ẩn tích.”
“Năm trăm kỵ binh Giải Phiền Vệ ở đây, đánh không lại.”
Vân Dương lắc đầu ủ ê:
“Cho dù mai danh ẩn tích thì làm gì còn chỗ dung thân nữa, về kinh thôi, đi gặp nội tướng.”
Lâm Triều Thanh lên ngwak:
“Áp giải hai người này đi!”
Lưu Minh Hiển hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi:
“Cứ thế mà đi thôi à? Ta muốn hai người bọn họ chôn cùng với ông của ta!”’
Lâm Triều Thanh lạnh lùng “ha” một tiếng:
“Chuyện của Ty Lễ Giám bọn ta khi nào đến lượt ngươi làm chủ? Nội tướng sẽ cho ngươi một câu trả lời hợp lý, nhưng nội tướng chưa lên tiếng thì không ai được động vào bọn họ.”
Nói xong, Lâm Triều Thanh áp giải Vân Dương và Kiểu Thố đi.
Trên đường núi Bắc Mang, Vân Dương ngẩn ngơ ngắm nhìn Lạc Thành: Lúc đến bọn họ cầm cờ Vương Lệnh, là Cầm Tinh của Mật Điệp Ty phong quang vô hạn, lúc đi đã thành tù nhân.
Lần này gây ra họa quá lớn, có lẽ ngay cả nội tướng cũng không che lấp được cho bọn họ.
Vân Dương nhìn Giải Phiền Vệ bên cạnh mình, bực bội nói:
“Không cần cứ giữ chặt ta mãi thế đâu, ta chạy không được, lùi sang một bên đi, để hai bọn ta nói chuyện một láy.”
Các Giải Phiền Vệ nhìn hắn, cuối cùng vẫn khuất phục trước danh tiếng tàn độc của hắn, bọn họ im lặng lùi vài bước, chỉ bao vây trước sau xuống núi.