Kiểu Thố thấy thế thì sáp lại gần Vân Dương, nói nhỏ:
“Rốt cuộc là có chuyện gì thế này, có phải Lưu gia sớm đã nhận được tin tức, biết chúng ta sẽ đi mở quan tài khám nghiệm thi thể không? Nhưng Lưu lão thái gia ấy đâu thể nói chết là chết ngay được, chẳng lẽ hôm đó chúng ta nhìn nhầm… Khoan đã, chẳng lẽ Trần Tích gửi tin cho Lưu gia?”
Vân Dương cau mày, hắn vô thức quan sát xung quanh xem Trần Tích có ở đây không.
Hắn cứ cảm thấy, thiếu niên học đồ đó đang trốn trong một góc tối nào đó theo dõi mình.
Vân Dương biết mình sẽ không chết, nội tướng còn cần hắn giết người, nhưng nếu sự việc lần này thật sự là do Trần Tích giật dây, e rằng khi trở lại Mật Điệp Ty hắn sẽ bị người nọ cưỡi lên đầu lên cổ mất.
Hắn ngập ngừng:
“Trần Tích không biết hôm nay chúng ta sẽ đến mở quan tài ra khám nghiệm, nếu đến cả việc này hắn cũng đoán ra được, vậy thì cũng quá lợi hại rồi.”
“Hắn lợi hại thật mà.”
Kiểu Thố nói với giọng điệu thản nhiên.
Vân Dương không muốn thừa nhận mình mượn đao giết người không thành công, trái lại còn bị đối phương chơi một vố đến mức ngồi tù:
“Chắc lúc này hắn còn không tự lo cho mình được mới đúng. Tĩnh phi mất con sau đó lại mất đi đứa cháu trai thương yêu từ nhỏ, nàng đã mất lý trí, chắc chắn sẽ trả thù hắn.”
Kiểu Thố bị áp giải, ngữ khí thoải mái hơn, nàng đè giọng:
“Tạm thời không bàn đến việc ai để lộ tin tức, chúng ta phải phái người đi tìm Trần Tích, bảo hắn nghĩ cách cứu chúng ta ra! Cho hắn tiền!”
Vân Dương im lặng một lát:
“Nhưng bây giờ chúng ta bị Lâm Triều Thanh trông chừng kỹ, đi đâu tìm người đây!”
“Cũng phải…”
Đột nhiên, Vân Dương nói:
“Ta đã bố trí điệp viên trong Lưu gia, có lẽ chẳng bao lâu nữa ta có thể biết được ai đã gửi tin cho Lưu gia.”
Hai người bọn họ bị Giải Phiền Vệ áp giải xuống núi, Lưu Minh Hiển ngừng khóc,
“Đi điều tra xem là ai gửi tin tức cho chúng ta?”
“Nghe nói là có một bức thư thình lình xuất hiện trên nóc nhà, hộ vệ không thấy được là ai mang thư vào.”
Lưu Minh Hiển cau mày:
“Không ngờ lại có người có thể lặng lẽ vào trong nhà mà không ai phát hiện? Những cao thủ ta nuôi dưỡng làm ăn kiểu gì không biết, khi nào bọn họ mới có thể mời chào cao thủ thật sự cho ta?”
Xung quanh lặng ngắt như tờ, không ai dám đáp lời.
Lưu Minh Hiển thở hắt ra, nói:
“Có hành quan lợi hại ẩn nấp trong góc tối mà chúng ta không biết, hơn nữa còn có thể lẻn vào trong nhà, khó tra cũng phải tra bằng được cho ta!”
…
Trần Tích thong thả đi trên con phố dài, bước đi dưới bóng râm của mái hiên. Dòng người như nước chảy qua người hắn, hắn tựa như không liên quan gì đến thế giới này.
Những chiếc lá mùa thu rơi xuống phủ kín phố phường, vẽ nên khung cảnh xác xơ, tiêu điều.
Nơi này không giống như Lạc Thành trong tưởng tượng của Trần Tích, nó tàn khốc hơn những gì hắn nghĩ, ngươi không giết người thì người khác sẽ giết ngươi.
Hồi mới đến đây, hắn làm gì cũng phải thật cẩn thận, sợ làm sai chuyện gì, nói lỡ một câu nào đó.
Nhưng bây giờ, hắn đã học được cách giao tiếp với thế giới này.
Tuy không có cuộc đời tươi sáng vẻ vang, nhưng mà không sao cả.
Ô Vân thò đầu ra khỏi ngực hắn:
“Trần Tích, đằng kia có bán gà nướng, mua cho ta một con đi.”
Trần Tích cười nói:
“Được, hôm nay ngươi lại lập công lớn, muốn ăn gì cũng được, ngủ trên đầu ta cũng nhất trí luôn.”
Đúng lúc này, có tiếng cười đùa ầm ĩ vang lên sau lưng bọn họ, Trần Tích quay đầu lại, thấy được mười mấy người vừa cưỡi ngựa vừa nô đùa phấn khởi dưới ánh nắng.
Có người lớn tiếng nói:
“Thế tử về rồi! Thế tử và hai vị quận chúa từ thư viện Đông Lâm về rồi!”
Một chàng trai khoác áo lông chồn màu trắng ngồi trên lưng ngựa, còn Lương Cẩu Nhi từng chém rách nón tre của Lâm Triều Thanh tối hôm nọ đang giúp người nọ cầm dây cương với dáng vẻ nịnh nọt, Lương Miêu Nhi ôm trường đao của hắn, treo vẻ sầu khổ trên mặt đi ở phía sau.
Năm, sáu thiếu nữ cưỡi ngựa trắng theo sau, rỉ tai nhau nói nhỏ, thỉnh thoảng lại cười thành tiếng.
Khi nhóm người này đến gần, Trần Tích bỗng nhìn thấy có hai người ở phía sau đội ngũ giục ngựa tiến lên, đúng là hai vị đích huynh Trần gia của mình.
Hai người này giục ngựa đi sóng vai với thế tử, một người trong đó cười trêu:
“Thế tử, ta và đệ đệ đã về Lạc Thành từ mấy ngày trước rồi, ngươi khởi hành đi khỏi thư viện sớm hơn bọn ta, mà sao hôm nay mới về đến nơi, lại đi đâu chơi à?”
Thế tử cười to:
“Về Lạc Thành thì lại bị lão gia tử quản ghê lắm, đương nhiên phải về muộn một chút rồi!”
Ô Vân nằm trong ngực Trần Tích, hỏi nhỏ:
“Trần Tích, bọn họ là ai thế?”
“Không quan trọng.”
Hắn vừa nói xong, mấy người đó chạy qua chỗ hiên nhà nơi hắn đang đứng, không có ai liếc về phía hắn một cái.
Ánh nắng chói lóa của buổi trưa chiếu rọi lên con ngựa trắng và tấm áo gấm của họ, khí phách hăng hái, trời trong nắng ấm gió hiu hiu.
Còn Trần Tích đứng dưới bóng râm của mái hiên, trong vùng khuất tối tăm chỉ có thiếu niên và con mèo đen.
---
🔥TA LÀ TIÊN: Tin hiệp có yếu tố hiện đại, hài hước, huyền huyễn…🔥