Tết Trùng Cửu, toàn thành chúc mừng.
Đám đông vây quanh thế tử và quận chúa đi về phía vương phủ, có người dân mang trứng gà và rau củ đến tặng, có cô nương trẻ trung đứng bên đường ném hoa tươi lên người thế tử.
Không chỉ thế tử được mọi người săn đón, ngay cả hai công tử của Trần phủ cũng dính đầy cánh hoa, tựa như hoa tươi trải đường, hỉ thước bắc cầu.
Trần Tích còn nhìn thấy một tiểu hòa thượng mười ba, mười bốn tuổi đi giữa đám người đó, hắn mặc áo tăng màu xanh lơ, răng trắng môi hồng, diện mạo tuấn tú, chắc là Phật tử mà Ô Vân từng nhắc tới, xuất thân từ phái Cát Ninh ở Vân Châu.
Khi vị Phật tử này cưỡi ngựa đi ngang qua, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Trần Tích, người nọ thoáng sửng sốt, ngay sau đó nhoẻn miệng cười với hắn.
Trong đội ngũ, một cô nương cưỡi ngựa trắng tò mò hỏi:
“Tiểu hòa thượng, ngươi vừa nhìn ai đấy?”
Nàng nhìn theo tầm mắt của tiểu hòa thượng, bên dưới hiên nhà đã không còn bóng người nào nữa.
Tiểu hòa thượng cười nói:
“Bách Lý quận chúa, ta nhìn thấy một thiếu niên, khổ đau phủ trái tim, nhưng đã chém hai kẻ tà, trong lòng chỉ còn một chữ si.”
“Hả?”
Chu Bạch Lý khó hiểu:
“Ngươi đừng nói mấy câu tối nghĩa như thế nữa, hai kẻ tà là gì cơ.”
“Ta thuận miệng nói thôi.”
Trần Tích đi theo dòng người trở lại y quán, Diêu lão đầu đang đứng trong cửa, nhìn thiếu niên thiếu nữ tinh thần phấn chấn trên phố, ông thong thả nói:
“Đó chẳng phải là hai đích huynh của ngươi à, sao không đi chào hỏi một câu?”
Trần Tích cười nói:
“Sư phụ biết rõ còn cố hỏi, người ta cũng đâu có nhận ra ta.”
Lưu Khúc Tinh bỗng thò đầu lại gần, hắn kinh ngạc nói:
“Sư phụ, người mà sư phụ nói là Trần Vấn Tông và Trần Vấn Hiểu đi cạnh thế tử à, đó là công tử nhà Đồng tri của Lạc Thành, ta từng gặp bọn họ ở tiệc mừng thọ của Lưu lão thái gia… Người nói hai người họ là đích huynh của Trần Tích á?”
Diêu lão đầu bình tĩnh “ừ” một tiếng.
Mọi người trong y quán nhìn ra bên ngoài, hai quý công tử của Trần gia mặc một bộ áo trắng vô cùng đẹp, chỉ riêng ngọc thạch khảm trên vòng cổ đã có giá trị không nhỏ, trâm cài không phải là trâm gỗ hay trâm bạc, mà là trâm bằng bạch ngọc, quả thực là thiếu niên phong lưu xuất chúng, lóa mắt cực kỳ.
Lưu Khúc Tinh nhìn hai người đó, rồi lại nhìn về phía Trần Tích, Trần Tích thay áo khoác màu xám vừa mới vá lành lặn, đai lưng bằng vải thô, đôi giày vải cũ mèn…
“Trần Tích, ngươi với bọn họ là người một nhà à?”
Lưu Khúc Tinh choáng.
Trần Tích “ừ” với thái độ dửng dưng.
Hắn cho rằng một người vô tâm như Lưu Khúc Tinh sẽ châm chọc mình vài câu, nhưng không ngờ người này lại tỏ ra bất bình vì mình:
“Mẹ cả của ngươi bất công quá, tuy rằng con thứ không thể kế thừa gia nghiệp, nhưng cũng nên chú trọng tình cảm anh em hòa thuận, mẹ hiền con hiếu, nàng làm thế chẳng lẽ không sợ người ta chỉ trỏ à?!”
Trần Tích ngạc nhiên nhìn Lưu Khúc Tinh.
Lưu Khúc Tinh tức giận nói tiếp:
“Mấy năm nay ngươi chưa từng nhắc đến gia thế của mình, ta còn tưởng nhà ngươi chỉ là hộ tá điền, ngươi biết không, chỉ riêng miếng ngọc trụy trên cổ họ đã bằng tiền học phí mười năm của ngươi rồi đấy.”
Trần Tích mỉm cười vỗ vai Lưu Khúc Tinh:
“Sư huynh, đừng giận, đừng giận, không ngờ ngươi lại nói đỡ giúp ta.”
Lưu Khúc Tinh bất mãn:
“Nói gì thế hả, dù gì chúng ta mới là sư huynh đệ, còn bọn họ là người ngoài thôi.”
Nói xong, Lưu Khúc Tinh nhìn bóng lưng của bọn họ, bĩu môi và nói:
“Phì, cả đám người cứ bu vào đấy, như kiến chuyển nhà ấy!”
Trần Tích dở khóc dở cười:
“Sư huynh, độ độc miệng của ngươi có được năm phần công lực của sư phụ rồi đấy.”
Lưu Khúc quay sang nhìn Diêu lão đầu:
“Sư phụ, hắn khen đều cả người nữa kìa.”
Diêu lão đầu đập bốp lên đầu hắn một cái:
“Ngươi chỉ giỏi châm ngòi ly gián thôi! Khỏi phải nhìn, đó là thế giới khác, không liên quan gì đến chúng ta cả.”
Mọi người trở lại y quán, Trần Tích cười nói:
“Vừa nãy đi qua quán gà nướng, bèn mua hai con, sư phụ, hai vị sư huynh, cùng nhau ăn đi.”
“Oa.”
Bấy giờ Lưu Khúc Tinh mới để ý thấy bọc lá sen trên tay Trần Tích, hắn nhận lấy bọc gà, mang lên quầy và mở ra:
“Trần Tích, ngươi phát tài à?”
“Nhặt được bạc vụn.”
Trần Tích giải thích.
“Nhặt được bạc?”
Diêu lão đầu tiện tay ném sáu đồng tiền lên mặt đầu, vừa giải quẻ vừa trêu:
“Ngươi không nhặt được bạc, mà lần này ngươi ra cửa gài hai kẻ xui xẻo ngồi tù… Chậc chậc, hành vi to gan lớn mật đấy!”
Trần Tích vội vàng quan sát xung quanh, thấy Lưu Khúc Tinh và Xa Đăng Khoa đang tập trung ăn gà thì mới yên tâm.
Hắn nhỏ giọng hỏi với vẻ ngờ vực:
“Sư phụ tính ra được hay là con quạ nhìn thấy thế?”
“Ngươi không cần biết.”
Diêu lão đầu trầm giọng nói:
“Ta hỏi ngươi, ngươi báo tin cho Lưu gia thật à?”
Trần Tích im lặng một lát, cuối cùng hắn trả lời:
“Là ta.”
Diêu lão đầu khẽ à một tiếng:
“Sao hôm nay lại dám nói thật với ta rồi?”
“Bởi vì ta cảm thấy sư phụ không có ác ý gì với ta, hơn nữa sau này ta coi y quán như nhà của mình, về sau sư phụ là trưởng bối duy nhất của ta.”