“Bớt lôi kéo làm quen đi.”
Diêu lão đầu không đáp lại câu nói này của hắn:
“Không có ai phát hiện ra ngươi là người truyền tin đấy chứ?”
“Không.”
“Thế thì được.”
Diêu lão đầu vuốt râu:
“Ngươi thích làm gì thì làm, chân mọc trên người ngươi, ta quản không được, nhưng ngươi đừng có mà liên lụy đến ta!”
“Vâng!”
Diêu lão đầu nhìn hắn, cuối cùng vẫn nói thêm một câu:
“Muốn sống lâu một chút thì làm gì cũng đừng quá rêu rao, ngươi nhìn xem ngoài cửa kia những con người hăm hở nhiệt huyết cố nhiên đắc chí hả hê, nhưng chỉ có người biết giấu mình mới là người cười sau cùng. Sau này ngươi sẽ phát hiện, chỉ cần ngươi sống đủ lâu thì ngươi mới có thể nhìn thấy kẻ thù của mình từng người một chết đi.”
Trần Tích nói một cách nghiêm túc:
“Sư phụ, đạo lý người nói ta hiểu chứ, ta cũng cố gắng khiêm tốn hết sức rồi, nhưng ta báo thù lại không đợi được lâu như thế…”
Đột nhiên, Lưu Khúc Tinh vừa gặm gà bóng nhẫy miệng vừa nói:
“Trần Tích, ngươi không biết cách sống gì cả, nhặt được bạc lại mua gà nướng ngay thế này, không biết để dành tiền.”
Xa Đăng Khoa móc mỉa:
“Vậy thì ngươi đừng ăn nữa, ăn gà của người ta mà còn nói lắm thế!”
“Ta tốt bụng nhắc nhở thôi mà!”
Trần Tích nhìn Lưu Khúc Tinh, vị sư huynh này là một người thú vị, bảo hắn là người tốt, nhưng tiêu chuẩn đạo đức của hắn không cao, nói nhiều, lại còn hẹp hòi.
Còn nếu bảo hắn là người xấu, hắn có giới hạn của mình, hãy còn tử tế hơn người xấu nhiều.
Nhưng mà trên đời này, phần lớn người đều là như vậy, không thể dùng một chữ tốt hay xấu để đánh giá.
Trân Tích vươn tay bẻ đùi gà giơ lên trước ngực, Ô Vân chui từ trong lòng hắn ra, dùng hai móng vuốt ôm lấy đùi gà mà gặm, Trần Tích lại bẻ đùi gia đưa cho Diêu lão đầu:
Diêu lão đầu bĩu môi, nói với vẻ nghiêm túc:
“Lớn tuổi rồi, không ăn được mấy món dầu mỡ này.”
Trần Tích nhét đùi gà vào tay ông:
“Lúc sư phụ cầm cành trúc đánh bọn ta vẫn đầy sức sống lắm, không già chút nào, người mau ăn đi.”
Diêu lão đầu dựng râu trừng mắt:
“Nói sư phụ ngươi thế à, không biết tôn trọng trưởng bối!”
Bên ngoài y quán là đám đông huyên náo, trong y quán thầy trò bốn người chia nhau một con gà nướng, có khi Trần Tích nghĩ, nếu như có thể an nhàn mãi như thế này thì tốt biết bao.
Nhưng mà hắn biết, chuyện gì phải đến, sớm muộn gì cũng sẽ đến.
…
Đúng lúc này, Hỷ Bính cô nương dùng lan hoa chỉ xách vạt váy, tung tăng đi đến trước cửa y quán, cô nương này ở trong Vương phủ đoan trang đáng yêu, ra ngoài thì tự tin thể hiện cá tính, trâm cài tóc lắc trái lắc phải.
Nàng bám vào cửa và ngó vào trong y quán, rồi vẫy tay gọi Trần Tích:
“Trần Tích, Trần Tích!”
Ô Vân trốn trên chiếc ghế sau quầy, Trần Tích lau miệng ra đón chào:
“Hỷ Bính cô nướng, có chuyện gì thế?”
Hỷ Bính nói:
“Con mèo trắng Bạch Bàn Nhược của phu nhân nhà ta lại bị thương rồi, phu nhân bảo ta đến gọi ngươi qua khám cho nó.”
Trần Tích vô thức quay đầu nhìn về phía Ô Vân trốn sau quầy, dấu hỏi chấm đầy đầu: Ngươi làm à?
Ánh mắt Ô Vân trong veo, tràn đầy nghi ngờ: Không phải!
Tin tức của một người một mèo không khớp!
Trong nháy mắt, Trần Tích nhận ra một điều, Vân phi tìm mình nói chuyện!
Lúc trước mình vẫn luôn suy đoán: Đại nhân vật cấu kết với Cảnh triều rốt cuộc là ai.
Rõ ràng Tĩnh phi là người của Lưu gia có khả năng lớn nhất, nhưng mọi manh mối điều chỉ về phía Vân phi.
Nghĩ đến chuyện mà Ty Tào của Quân Tình Ty đã dặn, Trần Tích nhìn Diêu lão đầu:
“Sư phụ, ta đi với Hỷ Bính cô nương một chuyến.”
Diêu lão đầu trầm ngâm một lát, rồi ám chỉ:
“Có cần mang nhân sâm theo không, lỡ như cần dùng thì sao?”
Trần Tích:
“… Lần này chắc không cần đâu.”
Nếu còn bốc thuốc thêm nhân sâm cho mèo, hắn sợ mình sẽ bị Vân phi lôi ra ngoài đánh chết.
Diêu lão đầu lắc đầu tiếc nuối:
“Đi đi.”
Trần Tích đi theo Hỷ Bính đến Vương phủ, lúc đi ngang qua tấm biển “Quang Minh Chính Đại”. hắn không tự chủ được mà nhìn lâu hơn.
Hỷ Bính cô nương giơ lệnh bài lên ra cho thị vệ xem:
“Phu nhân nhà ta mời đại phu ở y quán đến.”
Thị vệ thu kích lại và cho bọn họ đi.
Trong Vương phủ, người hầu và nô tỳ bận rộn với công việc của mình, có lẽ là bởi vì thế tử và quận chúa trở lại, Vương phủ đang chuẩn bị cho yến tiệc buổi tối.
Trần Tích tò mò hỏi:
“Hỷ Bính cô nương, Bạch Bàn Nhược bị ai đánh thế?”
“Không biết.”
Hỷ Bính cười nói:
“Hôm nay ta chưa trông thấy nó, phu nhân bảo ta đi tìm người nên ta đi thôi. Đợi lát nữa ngươi khám bệnh nhanh nhanh nhé, tối nay ở hồ Phi Bạch có tổ chức nhã hội cho các văn nhân ở Lạc Thành, ta còn muốn đi xem nữa, nghe nói thế tử cho vời nhiều tài tử văn nhân đến lắm.”
Hai người họ vội vàng đi qua cánh cổng vòm nối đến hậu trạch, rồi dừng lại trước cửa Phi Vân Uyển.