Hỷ Bính lớn tiếng nói:
“Phu nhân, ta dẫn Trần Tích của y quán Thái Bình đến rồi.”
Hỷ Đường ma ma đi ra, nhìn Trần Tích rồi nói:
“Vào đây với ta.”
Trần Tích cúi đầu đi theo nàng, vừa đi hắn vừa liếc xung quanh, quan sát đình viện trong Phi Vân Uyển, nơi này mộc mạc hơn Vãn Tinh Uyển, trong vườn chỉ có một cây hồng, quả nào quả nấy cũng đỏ mọng.
Hồng đã chín, nhưng còn rất nhiều trên cây, chưa ai hái xuống.
Trần Tích bỗng nhớ đến một câu chuyện, người già thường nói rằng hái quả hồng thì đừng hái hết, phải để lại một ít cho chim chóc trú đông ăn nữa. Không biết Vân phi để những quả hồng ấy lại trên cây có phải có ý này không nữa.
Đến trước cửa lầu của Vân Phi Uyển, tòa lầu gác này không giống nơi ở của phụ nữ, nó không có những khung trang trí đa dạng đẹp mắt và khảm xà cừ, trái lại giống như thư phòng của nam nhân, đơn sơ và nghiêm trang.
Vân phi đang tươi cười nghe một thiếu nữ kể chuyện, toàn là những chuyện ở thư viện Đông Lâm.
Thấy Trần Tích đến, nàng nói với thiếu nữ:
“Bạch Lý, ngươi đi nghỉ một lát đi, mẹ hơi khó chịu, mời đại phu của y quán Thái Bình đến khám, lát nữa lại nghe ngươi kể chuyện ở thư viện nhé.”
Chu Bạch Lý giật mình:
“Mẹ, ngươi khó chịu ở đâu à?”
Vân phi mỉm cười dịu dàng:
“Không sao, chỉ là hay đổ mồ hôi thôi, mau đi thay quần áo đi, buổi tối còn có yến tiếc nữa.”
Chu Bạch Lý ra khỏi lầu gác, đi ngang qua Trần Tích, nàng ngoái đầu lại nhìn hắn, trong lòng ngờ ngợ, cứ cảm thấy đại phu trẻ tuổi của y quán Thái Bình trông rất quen mắt, hơn nữa… Còn trẻ như thế mà đã có thể khám bệnh rồi ư?
Vân phi ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, nàng mặc áo giao lĩnh vạt trên màu nâu, trên áo có thêu một con trăn màu sáng vắt qua vai, giẫm lên làn sóng xanh lục.
Nói là trăn, nhưng mà hình tượng trăn trong thẩm mỹ của Ninh triều lại giống rồng hơn.
Vân phi vẫy lui Hỷ Bính, đợi đến khi trong phòng không có ai, nàng mới đanh giọng hỏi:
“Hôm nay là ngày giao hàng như đã hẹn, tại sao Quân Tình Ty của Cảnh triều các ngươi vẫn chưa xuất hiện?”
Trần Tích:
“…”
…
Bên trong Phi Vân Uyển, Vân phi cầm chén trà lên, dùng nắp trà gạt nhẹ lá trà nổi trên mặt nước, thong dong nói:
“Hôm nay có bao nhiêu người mạo hiểm chờ các ngươi đến bàn bạc, nhưng lại chẳng thấy bóng ai. Nếu như không có một lời giải thích rõ ràng cho việc này, vậy thì ngươi cũng không cần bước chân ra khỏi Vương phủ nữa.”
Trần Tích nhanh chóng suy nghĩ: Lưu Thập Ngư của Lưu gia có quan hệ thân thiết với Tĩnh phi, tại sao lại không chọn liên hệ Tĩnh phi mà lại liên hệ Vân phi?
Tại sao Tĩnh phi không biết thân phận gián điệp Cảnh triều của mình?
Mà khoan.
Trần Tích bỗng nhớ đến chiếc cốc pha lê làm hại Tĩnh phi sảy thai, dường như loáng thoáng thấy được một manh mối đang dẫn về phía chân tướng mà hắn luôn truy tìm.
“Tại sao không trả lời?”
Vân phi sẵng giọng hỏi, vương phi đoan trang ngồi trên ghế thái sư, họa tiết mãng xà trên bộ váy nàng đang mặc giống như đang nhìn chằm chằm vào Trần Tích, không giận tự uy.
Trần Tích đè thấp giọng:
“Lưu gia xảy ra chuyện lớn, Kiểu Thố và Vân Dương của Mật Điệp Ty suýt nữa tra ra đầu mối, thế nên để đảm bảo an toàn, ta đành tạm thời dừng kế hoạch.”
Sự thật là tối hôm đó hắn đến phủ của Chu Thành Nghĩa để báo cho đối phương biết ngày giao hàng, kết quả lại bị Vân Dương và Kiểu Thố giết.
Trần Tích chết mà sống lại không hề hay biết gì về việc này.
Vân phi bình tĩnh nói:
“Quân Tình Ty của Cảnh triều tự tiện hủy bỏ chuyện mà hai bên đã hẹn trước, chỉ bằng một câu giải thích ấy thôi thì không đủ. Đã nghĩ ra được phải trả lời thế nào chưa, hay là dứt khoát đi làm phân bón cho hậu hoa viên của ta?”
Trần Tích bỗng nói:
“Mật Điệp Ty ở Lạc Thành là mối uy hiếp với cả hai bên chúng ta. Nếu phu nhân bằng lòng biểu thành ý, tất nhiên Quân Tình Ty bọn ta cũng phải phô bày thực lực của mình, hôm nay Vân Dương và Kiểu Thố đã bị đưa vào tù là mưu kế của Ty Tào của Quân Tình Ty, không biết phu nhân có vừa lòng không?”
Vân phi vui mừng:
“Hóa ra người đưa thư ấy là người của Quân Tình Ty các ngươi, vị Ty Tào ấy là người như thế nào, không chỉ gài được gián điệp vào Mật Điệp Ty, lại còn có thể lặng lẽ lẻn vào Lưu gia mà không bị phát hiện!”
Trần Tích thầm giật mình, chuyện mới xảy ra buổi sáng mà buổi chiều Vân phi đã biết rõ mười mươi, chứng tỏ Lưu gia và nàng duy trì liên lạc chặt chẽ.
Hắn cụp mắt:
“Ty Tào đại nhân đương nhiên là nhân tài xuất chúng của Quân Tình Ty bọn ta, Ty chủ xử hắn đến đây để đảm bảo hai bên hợp tác thuận lợi.”
Vẻ mặt của Vân phi không còn uy nghiêm như trước, thay vào đó thái độ trở nên dịu dàng hơn rất nhiều:
“Lúc trước gặp ngươi, ta thấy Quân Tình Ty phái một tên tiểu tử đến giao thiệp với ta nên còn lạnh nhạt với ngươi. Nhưng lúc ở Vãn Tinh Uyển, ngươi chứng minh được mình không phải là một kẻ giá áo túi cơm. Tốt lắm, nếu các mật thám của Quân Tình Ty đều là thành viên tinh anh, vậy thì ta yên tâm rồi.”