Sắc mặt Tống Hòa đột nhiên khẽ nhíu lại, đồng tử bất giác co rụt, khiếp sợ giống như nhìn thấy quỷ.
Kỳ thật bản lĩnh của gã mạnh hơn so với đại trại chủ Độc Nhãn Long của Thiên Hạt trại.
Độc Nhãn Long chỉ dùng khí huyết khuấy động cơ bắp, đơn thuần tăng cường sức mạnh bản thân, vận dụng lực lượng vô cùng vụng về.
Tống Hòa cũng là sơ kỳ Luyện Huyết cảnh, lại hiểu phương pháp vận dụng ám kình.
Ngụy Hàn rõ ràng cảm giác được máu trong cơ thể gã, giống như là sóng to sông chảy không ngừng, lại giống như sóng thần không ngừng quay cuồng. Cho nên ám kình từ huyết dịch truyền đến trên bàn tay, sau đánh vào cơ thể đối thủ.
Người bình thường bị trúng một chưởng, cho dù mặc áo giáp nặng ngàn cân cũng sẽ bị ám kình đánh nát lục phủ ngũ tạng. Luyện Bì cảnh bình thường trong mắt bọn họ giống như đậu hũ không đáng nhắc đến.
Nhưng duy chỉ gặp được yêu nghiệt bất tử Ngụy Hàn này, ám kình của Tống Hòa liền mất hiệu quả. Mặc cho ám kình của gã tàn sát bừa bãi như thế nào, đối phương cũng thoải mái như không có việc gì.
Dù sao hắn cũng có được thân thể bất tử.
Ám kình chân trước chấn nát lục phủ ngũ tạng của hắn, chân sau đã được chữa trị xong, Tống Hòa làm sao giết được hắn?
"Làm sao có thể?"
"Làm thế nào điều này có thể xảy ra?" Tống Hòa giống như bị đả kích thật lớn vậy.
Giơ tay lên, lại lần nữa xuất ra cuồng phong vạn lực, đánh lên người Ngụy Hàn. Ngụy Hàn vững vàng đứng tại chỗ, chịu đựng mấy chục chưởng của gã mà mặt không đổi sắc, thậm chí còn nhàn nhã cười nhạo: "Thì ra đây chính là ảo kình của Luyện Huyết cảnh, đa tạ Tống quân sư dạy dỗ, tại hạ cảm kích vô cùng.”
Yêu nghiệt, ngươi là yêu nghiệt!
Tống Hòa hoàn toàn hoảng hốt, gã lùi lại mười bước.
"Muốn chạy sao?" Ngụy Hàn nhướng mày, trong nháy mắt cũng hóa thành tàn ảnh đánh tới.
Tốc độ của hắn so với Tống Hòa còn nhanh hơn rất nhiều. Lập tức phát động công kích như bão táp, đánh ra một loạt quyền chưởng.
Kim Cương La Hán Quyền!
Xuyên kim liệt thạch kình!
Phong cuốn tàn vân chân!
Ngụy Hàn là thiên tài chiến đấu, ba loại kỹ xảo chiến đấu khác nhau được hắn sử dụng rất mượt mà tự nhiên.
Nắm đấm, hai chân, móng vuốt sắc bén của hắn chính là vũ khí mạnh nhất của hắn, từng đợt công kích như tàn ảnh, bảo phủ Tống Hòa. Nguời xung quanh vốn không thể nhìn thấy rõ ràng bị dọa sợ đến mức phát hoảng.
Người hoảng sợ nhất chính là Tống Hòa, lần đầu tiên gã gặp một đối thủ tàn bạo như vậy. Gã cảm giác mình giống như bị mấy chục người vây công vậy.
"Ah! Ôi, ôi! Ôi, ôi! Tránh xa ta ra.” Tống Hòa nghẹn khuất gầm gừ không ngừng.
Hai tròng mắt gã đỏ tươi, điên cuồng bộc phát máu của mình. Bốn phía hắn bắt đầu tràn ngập ra huyết vụ kinh người, cơ bắp toàn thân phồng lên. Từ một công tử văn thơ nho nhã đã biến thành một tráng hán cơ bắp.
Tống Hòa liều mạng đối đầu với Ngụy Hàn, hai người quyền cước đan xen, hăng say đánh nhau. Mới chốc đã có hơn trăm đạo công kích được nện lên người đối phương.
Cửa hàng, vách tường, phiến đá xanh bên cạnh đường phố, dưới sự tàn sát bừa bãi của bọn họ đều không còn nguyên vẹn. Xung quanh chục thước đã sớm biến thành bình địa, vô cùng hỗn độn.
“Trời ạ, có thôi đi không, cẩn thận rơi vào ao cá nhà ta bây giờ.”
“Chết tiệt, cửa hàng của ta, mẫu thân a, cầu xin các ngươi đừng đánh nữa!”
"Thật mạnh! Ngụy đại phu lại nghiền ép được Tống Hòa Luyện Huyết cảnh, hắn không phải mới Luyện Bì cảnh đỉnh phong sao?” Mọi người kinh hãi nghị luận sôi nổi.
Sau mấy trăm chiêu thì thắng bại đã phân, Tống Hoà không chịu nổi hộc máu đầy miệng. Kêu thảm một tiếng rồi bay ngược ra sau, lúc này mọi người mới phát hiện trên người gã đã máu thịt lẫn lộn. Không biết bị thương nặng bao nhiêu, cả người uể oải vạn phần nhưng Ngụy Hàn lại không hề tổn hại.
Hắn thở hổn hển, mồ hôi nóng hổi điên cuồng bốc hơi thành sương mù. Hắn giống như là một ma thần bò ra từ địa ngục, không chỉ lành lặn, trên người còn dính đầy máu của Tống Hoà.
“Có chút yếu, không đủ thống khoái!” Ngụy Hàn thì thầm như ác ma, lần nữa đánh bại ý chí của Tống Hòa.
“Giết hắn, băm nát hắn cho ta!” Tống Hòa điên cuồng vung tay lên, hơn hai mươi đại hán hội Hắc Sơn liền đánh tới.
Nếu là bang phái bình thường gặp phải nhân vật tầm cỡ như vậy, nhất định sẽ chạy thật xa. Nhưng bọn họ không làm vậy, bọn họ chính là quân đội chính quy.
“Giết!” Từng tiếng gầm nhẹ đồng loạt vang lên.
Đám đại hán vạm hình tạo thành một quân trận tam tài, muốn giết chết Ngụy Hàn. Trên khuôn mặt bọn họ không có sợ hãi không có phẫn nộ, chỉ có cái chỉ là lạnh lùng cùng sát khí.
“Ha ha ha!”Ngụy Hàn cười lạnh, giống như bá vương.
Quyền cước của hắn gầm rú, thân thể va chạm. Thoáng cái đã đánh bại hơn hai mươi kẻ kia. Chỉ cần hắn đụng trúng, sẽ đứt gân huỷ cốt. Tiếng kêu la thảm thiết vang vọng khắp đất trời.
Dù là Luyện Bì cảnh cứng rắn đề cỡ nào, chỉ cần một quyền của Ngụy Hàn thì sẽ nổ tung thành tro bụi. Chỉ sau vài hơi thở ngắn ngủi, tất cả đều mất mạng. Trên đường đầy những mảnh vụn thi thể và máu tươi hiến mọi người kinh hãi khó quên.
“Xin lỗi, bọn ta đánh nhau gây náo động hơi lớn.” Ngụy Hàn nhếch miệng cười như ác ma.