Nghe ra ý mời chào trong lời nói của nàng, Ngụy Hàn nhẹ nhàng cười nói: "Đại tiểu thư khách khí, Ngụy mỗ bất quá chỉ là một tiểu phu mà thôi. Nếu không nhờ hiệu thuốc thu lưu, sớm đã chết đói ở góc nào đó, tại hạ cũng phải cảm tạ ân đức của Đại tiểu thư.”
"Ngụy đại phu không cần khách khí, bản lĩnh của cậu thế nào thì ai cũng thay, có thể nói là tuổi trẻ tài cao.” Trần Thanh Đại tiếp tục nói: "Huyện Thanh Sơn ít ngày nữa sẽ bị binh phỉ trùng kích, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, chi bằng Ngụy đại phu rút đi cùng chúng ta?”
"Quận thành thiên địa rộng lớn, tất sẽ có chỗ cho thiên tài như cậu. Nếu Nguỵ đại phu không muốn ở lại hiệu thuốc nữa thì tiểu nữ tử cũng có thể đề cử cậu tiến vào các đại võ đạo tông môn, nhất định sẽ có một ngày triển khai được sở trường, còn hơn chôn vùi tuổi xuân ở nơi nhỏ bé này.”
Ngụy Hàn không quá phản cảm đối với chuyện này, đáng tiếc không bị nàng lay động.
"Đúng là có đạo lý này." Ngụy Hàn mỉm cười, không thèm để ý nói: "Nhưng mỗi người đều có duyên nợ khác nhau, duyên phận giữa Ngụy mỗ và huyện Thanh Sơn còn chưa hết. Có rất nhiều chuyện còn chưa xử lý xong, tạm thời không có ý định đi tới quận thành, kính xin Thanh Đại tiểu thư thứ lỗi.”
“Là tiểu nữ nhiều lời.” Trần Thanh Đại cũng không tức giận, mỉm cười nói: "Nói tóm lại, hiệu thuốc Trần thị vĩnh viễn hoan nghênh Ngụy đại phu, nếu ngươi muốn đến quận thành, Trần gia nhất định sẽ mở cửa mà nghênh đón.”
“Đa tạ!” Ngụy Hàn chắp tay.
“Hẹn gặp lại Ngụy đại phu.” Trần Thanh Đại buông rèm xe xuống, giọng điệu kín đáo nhắc nhở: "Nếu cậu cố ý ở lại huyện Thanh Sơn, hãy cẩn thận bị Tam phòng gây khó dễ.”
Nói xong, đoàn xe bắt đầu chậm rãi khởi hành. Bồ Hưng Hiền vẫy tay cáo biệt với Ngụy Hàn, cũng ngồi lên xe ngựa mà đi. Chỉ chốc lát sau đoàn xe liền biến mất trong tầm mắt mọi người, mang theo rất nhiều người đi thẳng đến quận thành.
Lần này, Ngụy Hàn không đích thân hộ tống. Thứ nhất bên người Trần Thanh Đại có cao thủ, lực lượng hộ tống so với lần trước nhiều hơn gấp đôi, không có ai dám trêu chọc.
Thứ hai lần trước Ngụy Hàn đại sát tứ phương ở trại Thiên Hạt, sớm đã tạo ra danh tiếng. Sơn trại dọc đường đều cho rằng Trần gia ẩn giấu cao thủ, cho nên muốn động thủ thì bọn họ cũng phải suy nghĩ rõ ràng.
Thứ ba Ngụy Hàn cũng lười tự mình chạy một chuyến, bởi vì hắn có Tuyết Sơn Thần Ưng.
Đại gia hỏa này sau khi được Ngụy Hàn bồi dưỡng, mỗi ngày thực lực đều tăng vọt, hình thể cũng tăng lên, trí lực đã bằng hài đồng bảy tuổi. Ngụy Hàn sớm đã âm thầm lệnh cho nó giám sát đoàn người Trần gia, nó ẩn nấp giữa tầng mây vạn trượng bay lượn, người bình thường cũng không nhìn thấy nó.
Nhưng nhất cử nhất động trên mặt đất lại đừng hòng thoát khỏi sự chú ý của mắt đại bàng.
Một khi phát hiện đoàn người Trần gia gặp phiền phức, nó tất nhiên sẽ bay trở về báo tin Ngụy Hàn. Đến lúc đó cưỡi ưng mà bay, dùng tốc độ bàn thờ mà đến chắc chắn sẽ kịp.
Tốc độ của bầu trời vẫn còn rất nhanh, một hai canh giờ là có thể đến quận thành cũng không khó để bảo vệ bọn họ. Bởi vậy Nguỵ Hàn không lo sư phụ gặp phải nguy hiểm gì khó xử lý.
“Núi cao sông dài, một đường bình an.”
"Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tan, tin chắc trong tương lai nhất định sẽ có ngày gặp lại."
Ngụy Hàn nhìn theo đoàn xe đi xa yên lặng chúc phúc, đáy lòng lại không có một tia băn khoăn. Từ khi hắn chạy nạn đến huyện Thanh Sơn rồi vào hiệu thuốc Trần thị, ước chừng đã được một năm. Trong khoảng thời gian này mỗi ngày hắn đều vất vả làm việc, có thể nói là hết tình hết nghĩa với Trần gia, không hề nợ họ bất kỳ thứ gì.
Cho dù là lúc mới vào hiệu thuốc, từng trộm mười cân dược liệu. Trong một năm này hắn cũng sớm đã trả hơn ngàn lần, trăm lần. Tài phú Ngụy Hàn kiếm được cho hiệu thuốc, không được mười vạn lượng, cũng phải được ba vạn lượng chứ?
Lúc hắn khó khăn nhất thì hiệu thuốc cho hắn ăn cơm, trong lòng Nguỵ Hàn khắc ghi không dám quên. Vì bản tính hắn không thích nợ nần bất kỳ ai.
"Từ hôm nay trở đi, thân phận Ngụy đại phu sợ là không thể dùng được!"
"May mắn ta có nhiều thân phận, cũng không lo lắng sẽ chết đói."
"Tiếp tục treo máy sống bình an đi, chờ khi nào trở nên đủ mạnh rồi mới đi tới quận thành." Ngụy Hàn cười khẽ một tiếng, thản nhiên xoay người trở về thành.
Việc Trần thị phân gia đã khiến đại tộc chịu đả kích lớn. Đại phu, học đồ, quản sự trong hiệu thuốc rời đi hơn phân nữa. Không bao giờ còn nhìn thấy cảnh tượng ồn ào như trước nữa, có thêm một chút vắng vẻ.
Khi Ngụy Hàn trở lại hiệu thuốc, chuẩn bị thu dọn đồ đạc cá nhân của mình rời đi, một đống học đồ sợ hãi liền vây quanh hắn.
"Ngụy ca, sao huynh không đi đến quận thành đâu? Huynh cũng ở lại hiệu thuốc với chúng tôi phải không?”
“Thật tốt quá Ngụy đại phu, có huynh ở đây, chúng tôi không sợ hiệu thuốc không có việc làm ăn!”
"Đúng vậy, hiện tại mọi người đi tán loạn, việc làm ăn của hiệu thuốc cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ, chắc chúng ta không có cơm ăn sao?"
Mọi người lo lắng hỏi, rõ ràng tất cả mọi người đều hiểu rất rõ. Bồ Hưng Hiền trấn thủ hiệu thuốc đã đi rồi, vậy hiệu thuốc bây giờ chẳng phải toang rồi ư?
“Chư vị chư vị, thật ngại quá!” Ngụy Hàn mỉm cười, nói: "Ngụy mỗ trở về lấy chút đồ, cầm xong liền đi, về sau cũng sẽ không ở lại hiệu thuốc, các vị xin hãy tự lo đi.”
"Ngụy ca, huynh có ý gì vậy? Huynh cũng muốn đi à?”
"Ngụy đại phu, không đi quận thành vì sao không ở lại hiệu thuốc? Huynh muốn nhảy đến hiệu thuốc khác sao?”
"Ngụy ca, huynh muốn đi đâu? Huynh đưa chúng tôi đi được không?” Mọi người lại hoảng hốt.