Chương 109: [Dịch] Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ?

“Cởi mở, công cộng, bảo vệ môi trường xanh, an toàn!” (3)

Phiên bản dịch 4318 chữ

"Bảo vệ môi trường, lượng carbon thấp? Muốn lấy dùng thế nào thì lấy, dùng mọi lúc mọi nơi, mở ra thời đại công cộng bảo vệ môi trường? Đây là cái gì? Đây là cái gì?"

Mấy ngày nay, Hứa Mặc đều đến khu vực gần bệnh viện phân phát xe rồi lại sắp xếp lại, cũng không biết Khương Phinh Đình kia từ chỗ nào đi đến, Hứa Mặc đã gặp cô ấy mấy lần.

Tục ngữ có câu trước lạ sau quen, hình như Khương Phinh Đình đối với hạng mục xe đạp công cộng này rất có hứng thú, sau đó liền tới hỏi thăm.

Hứa Mặc cười nói: "Đây là quan niệm mà chúng ta muốn phổ biến! Ý là muốn giải quyết vấn đề giao thông chen chúc của thành phố, phổ biến bảo vệ an toàn xanh, đẩy mạnh phương tiện công cộng!"

Trong lòng Khương Phinh Đình có chút chấn động: "Công cộng?"

"Đúng vậy! Công cộng, những cái xe đạp này tên là xe đạp công cộng! Chỉ cần nộp tiền cọc thì đã có thể sử dụng rồi!" Hứa Mặc cười giải thích: "Bây giờ mấy con đường này đều đã có xe đạp của chúng ta rồi, chúng ta nghĩ phải giải quyết vấn đề ô nhiễm môi trường và giao thông chen chúc!"

Khương Phinh Đình nghe xong, trong lòng không khỏi có chút tôn kính, lập tức giơ ngón tay cái lên với hắn.

"Mấy cái xe này của ngươi để ở trên đường không sợ bị người ta trộm mất sao?" Cô ấy hỏi.

"Cũng có chút lo lắng, nhưng mà không sao, lòng người cũng sẽ không xấu xa đến như vậy, không có nhiều người thật sự trộm xe! Cho dù chúng ta bị mất mấy cái hay mười mấy cái đi chăng nữa thì cũng không phải vấn đề gì lớn!" Hứa Mặc giải thích nói.

Khương Phinh Đình nghe xong, không khỏi càng thêm tôn kính hắn.

"Ngươi vẫn còn là một học sinh mới tốt nghiệp cấp ba sao lại nghĩ đến những thứ như vậy?"

Hứa Mặc cười nói: "Ta cảm thấy cái quan niệm công cộng này rất hay, nếu như người người đều chia sẻ những thứ mình có, vậy thì cái thế giới này nhất định sẽ trở nên càng tốt đẹp hơn! Chuyện này với chuyện ta là ai không quan trọng, ta chỉ là muốn phổ biến cái quan niệm này mà thôi!"

Câu nói này làm cho Khương Phinh Đình có chút khâm phục, cô ấy cười nói: "Những chiếc xe đạp này đều là của ngươi? Ngươi có công ty sao?"

"Đúng vậy! Đều là của ta!" Hứa Mặc gật đầu cười nói: "Công ty của chúng ta đã có bảy tám người, trước mắt vẫn còn nhận thêm người! Sau này, chúng ta muốn đem xe đạp phủ kín toàn bộ thành phố Hạ Hải, để cái quan niệm công cộng này đến với từng người!"

Khương Phinh Đình nghe vậy, trong lòng chấn động, nhìn hắn một lúc lâu, sắc mặt vô cùng phức tạp.

Có điều cô ấy cũng không nói thêm gì, rất nhanh liền trở về đi làm.

Cô ấy làm việc ở trong một bệnh viện gần đây.

Bên kia Hứa Mặc cũng đi qua mấy lần, có chút quen thuộc.

Hứa Mặc cũng mặc kệ cô ấy, tiếp tục sắp xếp lại xe đạp của mình.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, trong nháy mắt, thời gian ba ngày đã trôi qua.

Bởi vì năm nghìn chiếc xe đạp đều đã được phân phát xong, xe Tiểu Hoàng rất được người dùng yêu thích, chỉ trong vòng một ngày, số người dùng nộp tiền cọc đã tăng lên hơn năm trăm người.

Con số này, làm cho bốn người rất là phấn khởi.

"Đã có thể mở rộng rồi! Sau này sẽ còn tiếp tục tăng thêm!"

"Đúng đúng đúng! Tiếp tục tăng thêm!" Mọi người kích động nói, chờ đợi lô thứ ba mười ngàn chiếc xe đạp giao đến.

Lô xe này, cũng không để cho đám người Hứa Mặc chờ đợi quá lâu, chỉ phải đợi bốn ngày, xe đạp đã được đưa tới.

Lần này, Hứa Mặc thuê thêm ba người cùng đi phân phát và sắp xếp lại xe đạp với bọn hắn.

Bởi vì số lượng tương đối nhiều, cũng rất bận rộn, cho nên có rất nhiều chuyện cần giải quyết nên Hứa Mặc đều cần tự mình đi làm.

Đặc biệt là khu vực gần bệnh viện, số lượng người rất nhiều cho nên số lượng xe phải phân phát cũng nhiều hơn, Hứa Mặc phụ trách khu vực đó, nên cần phải đến đó sắp xếp.

Hôm nay lúc đang thu dọn sắp xếp mấy chiếc xe đạp, thì sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi: "Hứa Mặc, ngươi đang làm cái gì?"

Hứa Mặc quay đầu nhìn thoáng qua, nhíu mày.

"Hừ, sao lại gặp phải thứ này chứ? Xúi quẩy!"

Trên mặt hắn hiện lên sự ghét bỏ, mang theo xe đạp, xoay người rời đi.

Người con gái đó thấy vậy, kinh ngạc một chút, bỗng nhiên giận dữ: "Hứa Mặc, ngươi đứng lại đó cho ta!"

Người này không phải Hứa Sơ Ảnh thì còn có thể là ai?

Bệnh viện mà cô ta làm việc cũng ở gần đây.

Hứa Mặc đương nhiên cũng không thèm để ý tới cô ta, đem xe đạp để lên xe tải, để tài xế chở đi.

"Hứa Mặc — —" Hứa Sơ Ảnh thấy Hứa Mặc không để ý tới mình liền tức giận dậm chân!

Bạn đang đọc [Dịch] Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ?

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    4mth ago

  • Lượt đọc

    59

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!