- Cuối cùng cũng đến rồi à?
Chu Tự nghe thấy tiếng hét nhưng hắn lại không hề hoảng sợ chút nào.
Chỉ thấy hắn ngước mắt lên nhìn bầu trời rồi cười khẩy một cái.
- Bàn tính này sắp đập thẳng lên mặt ta luôn rồi.
Đây rõ ràng là hắn đã đoán được ý đồ của đối phương.
Bộ tộc của Vương Lục Xung sau khi nhận được tin tức tuy là đã khởi hành từ trước bình minh, nhưng bên phe kia ít nhất đã nghỉ ngơi gần hết đêm.
Còn bọn họ lại phải hành quân suốt đêm không ngủ nghỉ.
Sau bình minh, Vương Lục Xung đạt được thỏa thuận bằng miệng với hắn là hợp tác liên minh, sau đó đã rút quân đi. Nhưng rõ ràng bọn họ không thể nào thư giãn ngay lập tức mà vẫn cần phải duy trì sự cảnh giác. Chuyện xảy ra tiếp theo thì không cần phải nhiều lời
Về cơ bản, từ lúc trời tối hôm qua đến nay, tổng thời gian bọn họ được nghỉ ngơi lắt nhắt cộng lại có lẽ chỉ từ ba đến năm tiếng. Lưu ý rằng thời gian nghỉ ngơi này rất rời rạc, bọn họ chỉ nghỉ ngơi một lúc rồi phải thức dậy nên chất lượng nghỉ ngơi không tốt.
Vương Lục Xung rõ ràng đã dựa vào điểm này. Buổi chiều không đánh vào ngay cũng không phải vì có lòng tốt cho bọn họ thời gian nghỉ ngơi đâu.
Chu Tự to gan suy đoán đối phương làm việc này có hai mục đích, mà hai mục đích này đều dựa trên tiền đề là bọn họ có nghỉ ngơi hay không.
Nếu bọn họ đi nghỉ ngơi, khi ngủ say sau cả đêm mệt mỏi, bên kia đánh đến bất ngờ thì sẽ khiến bọn Chu Tự trở tay không kịp. Ngược lại, nếu bọn họ không nghỉ ngơi mà thức trắng cho đến tối sẽ càng tích tụ thêm sự mệt mỏi về thể chất lẫn tinh thần, tình trạng của phe bọn họ chắc chắn không tốt, lợi thế của phe còn lại sẽ lớn hơn.
Phải nói rằng dù biết đối phương đang âm mưu với mình, nhưng bọn họ cũng khó có được lợi thế về mặt trạng thái, bởi đây vốn dĩ là một thực tế khó tránh khỏi.
Ra lệnh xong, đám lính cầm khiên lớn lại được điều động để tạo thành một bức tường chắn bên ngoài doanh trại.
- Người huynh đệ, đều là người Hoa Hạ xuyên qua cả mà, có cần phải làm vậy không?
Lúc này, Vương Lục Xung tốn sức mang theo cả đại quân của mình đến bên ngoài doanh trại lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
- Ta nói thẳng nhé Chu Tự, toàn bộ người của ngươi hạ vũ khí đầu hàng, đồng thời giao nộp tất cả tài nguyên cũng như chân ngôn đã tạo khô lâu binh của ngươi ra! Từ nay trở đi ngoan ngoãn mà phục vụ ta, nể mặt đều là người Hoa Hạ, Vương Lục Xung ta sẽ không bao giờ đối xử tệ với ngươi!
Nghe vậy, trên mặt Chu Tự chợt hiện lên vẻ đã hiểu.
“Quả nhiên hắn muốn chân ngôn và tài nguyên của mình, trong đó chắc sức hấp dẫn của chân ngôn có lẽ còn lớn hơn tài nguyên.”
Đối với những người cùng đến từ Lam Tinh như bọn họ, chân ngôn chắc chắn là một sức mạnh phi thường mà vô số người bình thường mơ ước.
Với sự kết hợp của các chân ngôn, Chu Tự nắm giữ một binh chủng đặc biệt như khô lâu binh đã thể hiện sức mạnh phi thường của mình, Vương Lục Xung rõ ràng không muốn có một người hàng xóm như vậy. Vào lúc này, đối phương đã nói đến như vậy, hai phe đã chằng còn lời nào để nói nữa.
Vậy nên Chu Tự dứt khoát ngừng nói, dàn trận tấm khiên của mình ra, chờ đợi đối thủ phát động tấn công.
Đối mặt với tình huống này, Vương Lục Xung cau mày.
- Thế nào? Ngươi định làm rùa rụt cổ trốn mãi sau hàng khiên đó à?
Trong tình huống này, mặc dù hắn là kẻ tấn công nhưng nhìn vào hàng khiên kia, Vương Lục Xung hiển nhiên không muốn chủ động phát động công kích một chút nào, thế là nói ra những lời khiêu khích, hi vọng có thể khiến Chu Tự bỏ hàng khiên đi, chủ động tấn công.
Đối mặt với sự khiêu khích vụng về này, Chu Tự cười khẩy.
- Vương Lục Xung, nếu ngươi không thể tự mình phá vỡ hàng khiên chặn của ta, vậy thí cứ đứng đó luôn đi ha!
- Ngươi!
Câu nói thẳng thừng của Chu Tự đã đánh thẳng vào điểm đau của Vương Lục Xung, đồng thời làm lung lay thêm tinh thần đang dao động của hắn.
Nghe vậy, các thành viên của bộ tộc đối diện vô thức hướng ánh mắt về phía hắn như thể bọn họ muốn thấy được đáp án từ trên mặt của thủ lĩnh.
Cảm nhận được những ánh mắt này, sắc mặt Vương Lục Xung trở nên khó coi, hắn phải thừa nhận khi đạn đá ném vào đã bị bức tường khiên chặn lại, việc này khiến hắn bất lực.
Thật sự không còn cách nào khác, cũng chỉ có thể để đội quân cận chiến liều mạng, nhưng điều này chắc chắn sẽ làm cho hắn rơi vào thế bị động sâu hơn.
Ngay lúc Vương Lục Xung đang rối rắm như vậy thì giọng nói của Chu Tự lại vang lên.
- Ngươi cứ từ từ mà do dự nhé, dù sao thì ta cũng không vội, trời sắp tối rồi mà trời tối rất có lợi cho ta….
Vừa nói Chu Tự vừa nhướng mày nhìn Lý Sách đang sửng sốt.
Cách thủ lĩnh của bọn họ hành động đã đánh thẳng vào tâm lý của phe bên kia.
Đó chính xác là điều hắn thích làm nhất trong trận chiến.
Bây giờ có vẻ như khả năng thao túng tâm lý mọi người của thủ lĩnh bọn họ có lẽ còn tốt hơn hắn!
Lúc này, sắc mặt Vương Lục Xung u ám đến mức sắp đen thui.
“Đệt! Tiện nhân này!”
Trong lúc hắn đang thầm mắng Chu Tự trong lòng, áp lực đè lên Vương Lục Xung cũng tăng gấp đôi.
Như đã đề cập trước đó, binh chủng khô lâu binh này khiến mọi người theo bản năng nghĩ đến những từ như "bóng tối", "ác quỷ" và "ban đêm".
Dưới tư duy theo quán tính của người hiện đại, trong lời nói của Chu Tự đã đánh lừa hắn một cách hợp lý, điều này khiến Vương Lục Xung vô thức nghĩ rằng sau khi màn đêm buông xuống, những khô lâu binh kia sẽ có thêm buff.
Bây giờ hắn không vội được sao?
Vương Lục Xung không còn cách nào khác đành phải cắn răng ra lệnh tấn công.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, các chiến sĩ ở bộ tộc đối diện vung vũ khí như rìu đá và cốt thương lao về phía bọn họ.
Chu Tự sẽ không lịch sự với với đám người phe kia.
- Dây ném đá chuẩn bị!
- Bắn!
Nghe theo lệnh, những viên đạn đá ngay lập tức bay ra từ phía sau hàng khiên chắn.
Về quy mô thì không thể so sánh với phe đối diện, nhưng phe đối diện lại không có khiên để chắn đạn đá như bọn họ.
Vương Lục Xung chiếm giữ núi rừng, không có kẻ thù nào mà hắn cần phải dùng một tấm khiên lớn để phòng thủ cho đến trước khi gặp phải Chu Tự.
Đồng thời, bản thân tấm khiên lớn nặng nề không thích hợp để chiến đấu trong rừng núi phức tạp khó di chuyển.
Nhưng giờ hắn đã phải trả giá.
Ngay cả khi đội hình tản ra từ trước cũng khó có thể trốn tránh hoàn toàn trong không gian hạn chế trên ngọn núi này. Giữa những tiếng la hét không ngừng, có người liên tục bị đạn đá bay trúng, đầu chảy máu ngã xuống đất.
Tuy nhiên, đối mặt với thế trận này, Vương Lục Xung không còn cách nào khác là phải tấn công bằng toàn bộ sức lực của mình, đồng thời cầu nguyện trong lòng rằng sau khi đánh cận chiến, hắn có thể lật ngược tình thế bằng sức mạnh vượt trội từ binh lực của mình.
Khoảng cách giữa hai bên không xa lắm, dưới tiền đề là đội quân đông đảo bất chấp mạng sống lao về phía trước, chống lại được hai đợt tấn công bằng đan đá rồi nhanh chóng lao về phía hàng khiên chắn.
Giây tiếp theo, bức tường khiên hơi mở ra, những thanh cốt thương từ phía sau tấm khiên lớn đâm ra đã tấn công kẻ thù đang lao tới.
Cùng lúc đó, Chu Tự kích hoạt sức mạnh của chân ngôn…
“Thao Khống Khô Lâu Binh!”
Ngay lập tức những khô lâu binh cầm vũ khí xuất hiện từ phía sau hàng khiên chắn!
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca