Việc bổ sung khô lâu binh đã gây ra sự thay đổi đột ngột trong bầu không khí trên chiến trận. Tuy nhiên, vì Vương Lục Trung dám mang người đi đánh trận này nên đương nhiên phải làm công tác tư vấn tâm lý cho bọn họ trước.
Hơn nữa, mặt trời vẫn chưa lặn, ánh sáng còn sót lại đang chiếu khắp ngọn núi, xua tan đi bớt khí tức đáng sợ trên người đám khô lâu binh.
Đối mặt với những khô lâu binh đang lao về phía mình mà không sợ chết kia, những chiến sĩ của bộ tộc phe địch mặc dù rất lo lắng nhưng cũng không quá sợ hãi.
- Giết!
Vào lúc đó, bọn họ gầm lên để lấy hết can đảm, ngang nhiên vung những chiếc rìu đá trên tay lên.
Dưới tác dụng của trọng lực, chiếc rìu đá có sức công phá rất lớn giáng thẳng vào đám khô lâu binh, vô số mảnh xương bay ra, nhiều khô lâu binh bị đập nát tại chỗ.
- Thấy không? Những khô lâu binh bị đập nát ở đối diện kia chẳng có gì ghê gớm cả! Vốn chẳng chịu được nổi một đòn!
Vương Lục Xung đang trốn đằng sau phe mình, vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy cảnh này, đồng thời hắn không quên nâng cao sĩ khí của phe mình bằng lời cổ vũ.
Phe đối diện người đông áp đảo, còn về phía Chu Tự, những chiến sĩ bộ tộc vẫn đang ẩn nấp sau hàng khiên mà không tấn công, những khô lâu binh có hạn nhanh chóng bị phe kia chém thành từng mảnh, thậm chí còn không gây nhiều trở ngại cho các chiến sĩ bộ tộc địch đang lao tới.
Điều này khiến tinh thần vốn đã thấp của đối thủ đột nhiên dâng cao.
Ngay cả toàn bộ trạng thái tinh thần của Vương Lục Xung cũng trở nên hưng phấn hơn rất nhiều.
Thủ hạ của hắn tiêu diệt lũ khô lâu binh ở phía đối diện như thái rau chém dưa, chỉ cần cận chiến nổ ra, vậy thì lợi thế sức mạnh của chiến sĩ phe hắn mới có thể phát huy được.
Điều này khiến Vương Lục Xung càng tin chắc vào những gì mình làm là đúng.
- Đẩy tới đi, đồng loạt đẩy vào! Đẩy ngã hàng khiên đáng chết kia cho ta!
Đồng thời dựa theo ý tưởng của Vương Lục Xung, bọn họ sẽ có sĩ khí rất cao sau khi đánh bại lũ khô lâu binh, mặt khác đối thủ cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi điều này dẫn đến tinh thần xuống thấp.
Nhưng trên thực tế, đằng sau hàng khiên, trạng thái của đám người Chu Tự khác hoàn toàn khác so với những gì Vương Lục Trọng tưởng tượng. Sau hàng khiên, các thành viên bộ tộc do Chu Tự đứng đầu lúc này đều có vẻ mặt bình tĩnh.
Bởi vì trong thâm tâm bọn họ đều biết rằng trận chiến chỉ mới bắt đầu.
“Thao Khống Khô Lâu Binh!”
Lúc thủ lĩnh lại thi triển sức mạnh chân ngôn, dưới sự lôi kéo của một thế lực vô hình, những khô lâu binh đang nằm rải rác đột nhiên sống lại sau những tiếng “răng rắc”.
Với lại do lực lượng lớn của đối phương đẩy về phía trước, rất nhiều khô lâu binh này vừa sống lại đã chen thẳng vào đội hình phe đối phương. Trong khoảnh khắc, kèm theo những tiếng la hét kinh hoàng, bên trong đội hình đối thủ trở nên hỗn loạn.
Thấy vậy, Vương Lục Xung nhanh chóng bắt đầu ổn định tình hình.
Dù sao các chiến sĩ bộ lạc dưới sự chỉ huy của hắn đã đánh bại những khô lâu binh ngay trước đó.
Mặc dù vào lúc này, những khô lâu binh đứng lên lần nữa đã ảnh hưởng lớn đến bọn họ, nhưng sau khi nhận ra khoảng cách về sức chiến đấu giữa những khô lâu binh và mình, những chiến sĩ bộ tộc ở phía đối diện cũng không đến mức rối loạn hết đội hình.
Một số người thậm chí khi vừa nhìn thấy những khô lâu binh lần nữa đứng dậy đã phản ứng bản năng là dùng rìu đánh vào bọn chúng, khiến chúng lại ngã xuống đất lần nữa.
Trong chốc lát, đà tấn công của đối phương dường như không thể ngăn cản được.
Trong khoảng thời gian này, Chu Tự lại sử dụng sức mạnh của chân ngôn để kéo khô lâu binh đứng dậy, đồng thời không hề hoảng sợ mà tiếp tục ra hiệu cho chiến sĩ của mình sử dụng thương và khiên để chống lại sự tấn công của kẻ thù bên ngoài.
Đối với trận chiến trước mắt, mục tiêu của Chu Tự không chỉ đơn giản là giành chiến thắng.Qua phân tích đơn giản trước đó, mọi người đều biết vấn đề lớn nhất trong trận chiến này là thương vong của cả hai bên.
Đối mặt với kẻ thù cỡ này, dù cuối cùng bọn họ có giành chiến thắng nhưng nếu chịu quá nhiều thương vong, rất có thể mất nhiều hơn được.
Bây giờ Chu Tự muốn tránh tình trạng này, giành chiến thắng mà thương vong được giảm đến mức tối thiểu.
Vì thế, mấu chốt chắc chắn là khô lâu binh có thể tiêu hao được bao nhiêu sức lực của đối phương.
Là một người xuyên đến đến từ cùng một nơi với Chu Tự, Vương Lục Xung hiển nhiên nhận thức được vấn đề này.
“Trong trận chiến này, ưu điểm lớn nhất của mình là sức mạnh vượt trội so với đối thủ, đồng thời sức chiến đấu cá nhân của những khô lâu binh đó rõ ràng là khá yếu, nhưng vấn đề là chúng được sống dậy liên tục, nếu mình tiếp tục tiêu hao như thế này thì lợi thế của mình sớm muộn gì cũng sẽ biến mất.”
“Điều quan trọng nhất bây giờ không phải là đối phó với những khô lâu binh đó, mà là đột phá hàng khiên phòng thủ, tấn công trực tiếp vào sức chiến đấu của kẻ địch đằng sau hàng khiên.”
Nghĩ tới đây, Vương Lục Xung nhanh chóng bố trí lại, vừa phân bổ một nhóm nhỏ để đối phó với khô lâu binh vừa dùng toàn bộ sức chiến đấu tấn công hàng khiên.
Bước này về cơ bản nằm trong dự đoán của Chu Tự.
Đối mặt với sự điều chỉnh của Vương Lục Xung, hắn không có ý định điều chỉnh chiến thuật của mình, hắn chỉ tiếp tục sử dụng chân ngôn của mình để kéo những khô lâu binh đã ngã xuống đứng dậy hết lần này đến lần khác.
Đồng thời, các thành viên bộ tộc chịu trách nhiệm duy trì hàng khiên cũng dựa vào khu vực phòng thủ của hàng khiên để giấu toàn bộ cơ thể của mình phía sau đó, đồng thời phối hợp tấn công với các chiến sĩ cầm thương bên cạnh để chống lại thế tấn công của kẻ thù.
Mặc dù kẻ thù ở phía đối diện rõ ràng đông hơn bọn họ, nhưng đối mặt với sự kết hợp giữa hàng khiên và thương của Chu Tự đã thực sự không thể bị phá vỡ trong thời gian ngắn.
“Thế trận khiên thương” của Chu Tự đã không thể nào bị phá vỡ, còn kẻ địch ở phía bên kia bị những khô lâu binh sống dậy liên tục cản đường.
Cục diện trong lúc nhất thời vẫn thảm vô cùng, áp lực của Vương Lục Xung tăng gấp đôi.
So với cá nhân chiến sĩ, những khô lâu binh đó quả thực không mạnh về sức chiến đấu, nhưng phong cách chiến đấu của bọn chúng là không màng đến đến cơ thể và tính mạng, bọn chúng không chỉ tiêu hao sức mạnh thể chất của các thành viên trong bộ tộc của bọn họ, đồng thời chúng cũng khiến nhiều người trong số bọn họ bị thương.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chiến thuật tiêu hao của Chu Tự đang dần bắt đầu phát huy tác dụng. Tình trạng này càng kéo dài thì Vương Lục Xung sẽ càng cảm thấy áp lực.
Hắn hiện đang muốn phá vỡ tình trạng này, nhưng loay hoay mãi chẳng thấy cách phù hợp, trong vô thức toàn bộ trán hắn đã đổ đầy những giọt mồ hôi lạnh.
Sự lo lắng ngày càng tăng trong lòng hắn dường như đã biến thành một loại chất xúc tác nào đó, khiến hắn nhanh chóng chuyển sự chú ý sang chiến sĩ đang ném đá xung quanh mình.
Ngay sau đó, Vương Lục Xung đã hoàn toàn hạ quyết tâm.
- Cất toàn bộ dây ném đá đi, xông lên chi viện cho đại quân với ta!
Cách duy nhất để phá vỡ tình thế lúc này là tăng mạng sức tấn công của phe mình.
Ở thời đại này, sự phân biệt giữa vũ khí tầm xa và vũ khí cận chiến không quá rõ ràng.
Sở dĩ ở lại phía sau, một mặt là để đề phòng, giúp bên hắn có hỏa lực tầm xa bất cứ lúc nào để hỗ trợ đại quân khi cần thiết. Mặt khác, nói trắng ra là tổng cộng có hai mươi người ở đây để bảo vệ sự an toàn của hắn.
Đặt vào những bộ tộc nhỏ, đây có thể là toàn bộ sức chiến đấu của bộ tộc đó.
Ngay cả đối với Vương Lục Xung có trăm quân, sức chiến đấu của hai mươi người này cũng không thể bỏ qua.
Tất nhiên, hắn không ngu ngốc đến mức để bản thân ở lại một mình ở phía sau, thay vào đó hắn chọn cách cầm vũ khí và đi theo hai mươi người lao tới chém giết.
Là Xuyên Việt Giả, đã lăn lộn đến nước này rồi thì hắn vẫn có chút năng lực chiến đấu.
Trong khoảng thời gian này, Chu Tự mỉm cười đứng ở một đầu chiến trường nhìn Vương Lục Xung đích thân dẫn đội của mình chiến đấu, sẵn sàng dốc toàn lực chiến đấu để giành chiến thắng. …
- Cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi sao?
Duy trì tình hình hiện tại, tiếp tục tiêu hao là việc có lợi cho hắn, Chu Tự đương nhiên vui mừng.
Nhưng hiện tại đối phương đã quyết tâm chiến đấu hết mình, hắn đương nhiên không có ý định nhượng bộ.
“Thao Khống Khô Lâu Binh!”
Sức mạnh của chân ngôn lan rộng ngay lập tức, trong khi kéo những khô lâu binh đã ngã xuống trên chiến trường đứng lên một lần nữa, ở vùng đất phía sau đám người Vương Lục Xung, những cánh tay bằng xương lần lượt xuất hiện bên trên!
Trong chớp mắt, tình hình trên chiến trường này đã trải qua những thay đổi kinh thiên động địa!
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca