Ác Lang không ngờ Chu Tự lại nói ra chuyện như vậy.
Lý trí trong lòng mách bảo hắn rằng cho dù có chấp nhận đề nghị và giành chiến thắng, hắn cũng chưa chắc có thể thay đổi được cục diện trước mắt.
Nhưng nếu bây giờ từ chối lời đề nghị này có thể cuộc sống của hắn sẽ ổn định hơn trong tương lai.
Nhưng con người không thể lúc nào cũng lý trí được! Để khiến hắn buộc phải thừa nhận thất bại hoàn toàn như thế này, nói thực sự thì trong lòng vẫn có chút phiền muộn.
Nói một cách đơn giản, hắn chưa bị thuyết phục!
Nghĩ đến đây, Ác Lang nghiến răng nghiến lợi.
- Được, ta chấp nhận!
Cuộc trò chuyện cứ vậy tiếp diễn cho tới khi trời dần tối, mọi người bắt đầu nhóm lửa nấu ăn ở doanh trại Diêm Hồ.
Bởi vì trận chiến đã kết thúc vào buổi sáng, Chu Tự liền phái người đến doanh trại Hắc Nguyệt từ sớm để thông báo tình hình ở phía bọn họ.
Cho nên lúc này, người phụ trách doanh trại Hắc Nguyệt là Diệp Kinh Hồng đã cử người mang rất nhiều nước ngọt và thức ăn đến.
Tất nhiên, xét đến vấn đề hiệu quả trong việc vận chuyển, cho dù sử dụng nhiều nhân lực hơn thì vẫn không có cách nào đảm bảo cho mọi người đủ cái ăn thức uống.
Vì vậy, ý tưởng hiện tại của Chu Tự là cho mọi người ăn một miếng cho đỡ đói trước, ổn định cảm xúc đã rồi tính tiếp.
Nghĩ tới đây, hắn lập tức kéo Thạch Lỗi ra một bên rồi phân phó một phen.
- Lần này số lượng người rất nhiều, đồ ăn đưa tới cũng có hạn, trong bữa tối, cá nướng sẽ chia thành bốn miếng cá để phân phát.
- Đã hiểu.
Thạch Lỗi nghe xong chỉ dẫn, liền nhanh nhẹn gật đầu.
Hắn là người từng là tộc trưởng, cho nên Thạch Lỗi đương nhiên có thể hiểu được suy tư của Chu Tự lúc này.
Trong hoàn cảnh bình thường, mỗi bữa ăn của các thành viên trong bộ tộc họ về cơ bản bao gồm một bát canh cá và nửa con cá nướng.
Nhưng lần này, người của bộ tộc Ác Lang cộng thêm người của bộ tộc bọn hắn khiến dân số đông lên thấy rõ.
Suy cho cùng, ở thời đại này, số người chết vì chiến tranh thuần túy không có nhiều, hầu hết những người chết đều là do vết thương không được chữa trị tốt sau chiến tranh dẫn đến chết vì nhiễm trùng.
Tuy nhiên, vấn đề này đã được Chu Tự giải quyết gần ổn thỏa.
Chính vì thế đã cho phép họ về cơ bản tiếp quản toàn bộ dân số của bộ tộc đối diện. Đếm hết quân số thì hiện giờ có tổng cộng 46 người.
Bộ tộc của Chu Tự đã có sáu mươi tám người, bốn mươi sáu người này đã trực tiếp chiếm gần một nửa tổng số người trong bộ tộc của bọn họ.
Cùng với việc thu nạp thêm nhân khẩu, thì tổng dân số trong bộ tộc của họ trong nháy mắt đã vượt qua mốc một trăm người, đạt tới một trăm mười bốn!
Trong thời đại mà việc trồng trọt thậm chí còn chưa bắt đầu, việc một bộ tộc có quy mô hơn một trăm người là điều khá khó tin.
Bởi vì theo lẽ thường mà nói, dựa theo trình độ săn bắn của thời đại đó, chỉ đi săn mỗi ngày sẽ không thể duy trì hoạt động bình thường của một bộ tộc trăm người với hiệu quả như vậy.
Sở dĩ Chu Tự có tự tin thôn tính luôn dân cư của những bộ tộc này là vì bộ tộc của họ đã phát triển “ngành công nghiệp đánh cá” và “ngành chăn nuôi”, có thể cung cấp thịt cho mọi người một cách tương đối ổn định, thay vì chỉ dựa vào săn bắn với độ ổn định cực kỳ kém.
Trên thực tế, dù vậy, một khi làn sóng dân số này tiếp tục tăng lên, áp lực lương thực lên bộ tộc của họ chắc chắn sẽ tăng lên đáng kể.
“Có vẻ như chúng ta cần phải tăng số lượng bè lên, ít nhất là một chiếc nữa, nếu không lương thực sẽ không thể theo kịp.”
Ngay vào lúc Chu Tự đang suy tư, trong doanh địa dần dần vang lên tiếng bụng sôi “ọc ọc”, mùi canh cá thơm dần dần tỏa ra, làm cho tất cả đám tù binh đang đói khát, bao gồm cả Ác Lang đều vô thức đưa mũi hít ngửi.
Đối với những ngươi bộ tộc của Ác Lang vẫn chỉ ăn lông uống máu rất nguyên thủy, bọn hắn đều chưa bao giờ ngửi thấy mùi thơm như vậy.
- Đây là mùi gì thế?
Ngửi được mùi thơm, nước bọt bắt đầu tiết ra trong miệng một cách vô thức, đồng thời bụng họ cũng bắt đầu kêu gào dữ dội.
Cảm giác đói chưa bao giờ mãnh liệt như bây giờ.
Đối mặt với câu hỏi của Ác Lang, Chu Tự chỉ thản nhiên đáp lại:
- Bữa tối.
Đến cuối ngày, hắn vừa đói vừa mệt, trong đầu vẫn đang phải suy nghĩ về vị trí của nhóm người này và sự phát triển về sau của bộ tộc.
Cho nên lúc này cũng không có tâm trạng nói chuyện phiếm nhiều.
Bữa tối nhanh chóng được chuẩn bị xong, nhìn thịt cá nhào lộn trong nồi, đám Ác Lang bất giác vươn cổ nuốt nước bọt “ực” một cái.
Cả đoạn đường dài trốn chạy, bọn họ căn bản không có nổi một bữa ăn đàng hoàng, chỉ gặm vỏ cây và rễ cây, thế nên lúc này không cần phải nói đồ ăn trước mắt hấp dẫn họ tới nhường nào.
- Xem chừng bữa tối đã sắp xong rồi.
Chu Tự cũng ngửi thấy mùi thơm, duỗi người đứng dậy, đi được hai bước, tựa hồ nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn Ác Lang vẫn còn không nhúc nhích như bị phế ở đó.
- Ngươi nằm yên cả buổi chiều rồi, nghỉ ngơi thế thôi, cũng tới lúc tự mình đứng dậy đi mấy bước xem sao?
“Có lẽ nào…”
Sau khi nghe thấy lời nói của Chu Tự, Ác Lang không tránh khỏi nghi ngờ trong lòng.
Thành thật mà nói, mặc dù tân thủ lĩnh của họ đã thề trước đó rằng chỉ cần hắn có đồ để ăn, chắc chắn sẽ không thiếu phần cho mọi người.
Nhưng dù gì hiện giờ vẫn là một tù nhân, Ác Lang vẫn nên tự biết thân biết phận đi thôi.
Ở thời đại này, lương thực luôn là thứ quý giá, hơn nữa còn bọn họ bị bắt mà không làm gì, cũng không có đóng góp gì cho bộ tộc, mà vẫn muốn được chia thực phẩm quý giá ư?
Ý nghĩ này có chút quá ngây thơ.
Nhưng nghe ý của tân thủ lĩnh thì có vẻ như họ ít nhiều vẫn được chia phần.
Trong khoảng thời gian này, Chu Tự không để ý tới hắn, chỉ lo việc của mình, vẫy tay gọi Diệp Nghiên, hắn đang bắt đầu công việc chế biến dược liệu.
- Diệp Nghiên, lại đây ăn tối.
Nói xong, Chu Tự dừng lại rồi nhìn xung quanh.
- Các ngươi cũng vậy, ta đã nói, chỉ cần ta có cái ăn đều sẽ chia cho các ngươi, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Hiển nhiên, sau khi bình tĩnh lại, rất ít người trong số những tù nhân này coi lời nói của Chu Tự lúc đó là sự thật.
Nhưng bây giờ hành vi thực tế của hắn thật sự khiến bọn họ bối rối, ngay cả Ác Lang cũng không ngoại lệ.
Ngược lại, Diệp Nghiên lại cư xử rất dứt khoát.
Là một người thông minh, hắn đương nhiên hiểu giá trị của bản thân, nhưng không giống như trước đây khi còn ở dưới trướng Ác Lang, bọn họ tuy chỉ tiếp xúc ngắn ngủi nhưng từ những biểu hiện của Chu Tự, hắn đều cảm thấy đối phương coi trọng mình!
Mà điều này khác với Ác Lang.
Mặc dù Ác Lang cũng biết giá trị của hắn, nhưng về bản chất vẫn là chỉ đạo hắn làm theo mình với thái độ bề trên mà thôi.
Sự khác biệt làm nên đẳng cấp, chính điều đó đã khiến Diệp Nghiên nảy sinh nhiều tình cảm với Chu Tự chỉ trong thời gian ngắn tiếp xúc với hắn.
Do Chu Tự sinh ra và lớn lên trong một xã hội hiện đại và có những tư tưởng và khái niệm hiện đại sâu sắc.
Mặc dù sau khi xuyên không tới đây, hắn phân công nhiệm vụ cho các thành viên trong bộ tộc đều rất rõ ràng, không hề mập mờ chút nào, bên cạnh đó thái độ cũng không hề hách dịch.
Vì thế đã khiến những người tuân theo mệnh lệnh của hắn không hề cảm thấy chán ghét. Chỉ riêng chút cử chỉ nhỏ đã vượt qua hầu hết các thủ lĩnh bộ tộc trong thời đại này.
Có điều chính bản thân Chu Tự dường như không nhận ra điều ấy.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca