Chương 64: [Dịch] Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Toạ

Lai Lịch Ra Sao

Phiên bản dịch 7120 chữ

Cùng với việc Chu Tự mở lời và nhìn hành động của Diệp Nghiên, những tù nhân vừa đầu hàng nhìn trái nhìn phải một lúc, sau đó mới chậm rãi đứng dậy đi theo.

Trong thời gian đó, ngay cả Ác Lang cũng không ngoại lệ.

Khi trận chiến kết thúc, mặc dù người đầy máu và vết thương, nhưng mức sát thương của vũ khí thời đại này tạo ra, chỉ cần không đánh trúng điểm yếu, về cơ bản cũng chỉ là vết thương ngoài da, mà Ác Lang bị thương một thân bê bết máu, thoạt nhìn trông cũng tương đối đáng sợ nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

Chưa kể những người khác, chỉ nói riêng Chu Trọng Sơn đánh nhau cùng hắn khi đó cũng một thân dính đầy máu.

Nhưng hiện tại, sau khi chăm sóc vết thương, về cơ bản đã làm việc trở lại.

Lúc này, các tù nhân, bao gồm cả Ác Lang, đều có suy nghĩ rất đơn giản, dù sao họ cũng đã chuẩn bị tinh thần để chịu đói, nhưng vẫn sẽ thật tuyệt nếu có thể được cho ăn cùng.

Trong thời đại này, ai ghét bỏ việc có thức ăn để ăn cơ chứ? Chỉ có những kẻ bại não mới từ chối mà thôi.

Nhưng kết quả lại hoàn toàn vượt xa sự mong đợi của bọn họ…

Sau khi bước tới, các thành viên trong bộ tộc đứng đó tay cầm theo một cái bát và một cái đĩa một cách quen thuộc, xếp hàng lần lượt tiến về phía trước.

Trước chiếc nồi lớn, hai thành viên bộ tộc đang đợi ở đó với những chiếc thìa trên tay.

Những người đến từ doanh trại Diêm Hồ đứng ở đầu hàng, một trong hai thành viên trong bộ lạc nhanh chóng múc một thìa canh cá vào bát, người đó tiếp tục đi về phía trước, nhận một miếng cá rồi nhanh chóng bước đi đến căn phòng rộng rãi bên cạnh tận hưởng bữa ăn.

Mặc dù đây là lần đầu tiên Diệp Nghiên và những người khác nhìn thấy cảnh tượng trật tự này, nhưng không khó để học theo.

Nhìn thấy đám người Diệp Nghiên đi tới, các thành viên bộ tộc chịu trách nhiệm múc đồ ăn cũng không quên nhắc nhở bọn họ.

- Ăn cẩn thẩn một chút, mấy con cá đều có xương đấy.

Vừa nói, hắn vừa hất cằm về phía một thành viên trong bộ lạc đang ăn. Người đó lập tức hiểu ý và ngửa cổ lấy xương cá ra khỏi miệng và ra hiệu cho họ.

- Đây là xương cá, là xương của con cá, nếu không cẩn thận nuốt vào sẽ mắc kẹt trong cổ họng, đau lắm đó.

Các tù nhân nghe vậy đều gật đầu lia lịa và biểu thị mình đã hiểu.

Người phụ trách phân phát đồ ăn rất năng suất, tất cả đều được diễn ra nhanh chóng đâu vào đấy.

Trong quá trình này, trên tay cầm một món ăn chưa từng thấy bao giờ, không ngừng tỏa ra mùi thơm ngào ngạt kích thích. Cái bụng đói của những kẻ vừa đầu hàng đó không thể chịu nổi sự cám dỗ như vậy.

Sau một miếng cắn, món ăn thơm ngon như “hòa tan” luôn đầu lưỡi khiến họ không thể kiềm chế được và bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Bọn họ vừa ăn vừa cảm thán, sao trần đời này lại có món ăn thơm ngon đến thế, nhưng dù đã được nhắc nhở từ trước vẫn cứ có người thi thoảng đang ăn lại ngửa cổ lên kêu quang quác.

Không nhìn cũng biết, chắc chắn là bị mắc xương cá trong cổ họng rồi…

Chu Tự nhìn thấy cảnh này, không nói nên lời.

- Ta đã nói là ăn cẩn thận cơ mà.

Chu Tự vừa nói vừa ngồi xuống với phần thức ăn của mình rồi bắt đầu ăn từ tốn.

Đương nhiên, hắn không cần lo chuyện nhỏ này.

Trong quá trình đó, Chu Tự ngước mắt lên khi cảm nhận được bóng dáng của Ác Lang và Diệp Nghiên đang lởn vởn trước mắt.

- Sao vậy? Không ăn đi, còn nhìn ta làm gì?

Ác Lang nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào, còn Diệp Nghiên lại rất thẳng thắn...

- Ta không ngờ thủ lĩnh lại ăn cùng món với chúng ta.

Lúc này, Chu Tự đang cầm một bát canh cá và một miếng cá giống hệt khẩu phần ăn của họ.

Theo suy nghĩ của Diệp Nghiên và Ác Lang, với tư cách là thủ lĩnh, Chu Tự nên được phân nhiều đồ ăn hơn. Bọn hắn chưa bao giờ nghĩ rằng thức ăn được phân phát cho thủ lĩnh bộ tộc lại giống hệt như thức ăn của những người bị bắt.

Trên thực tế, không chỉ tù nhân mà cả thức ăn phát cho tất cả mọi người về cơ bản đều giống nhau.

Ác Lang cảm thấy kỳ quái khó hiểu vô cùng, còn trong mắt Diệp Nghiên lại hiện lên một hào quang khác.

Bữa tối ngon lành này chắc chắn là món ngon nhất họ từng ăn trong đời.

Nó ngon đến nỗi họ có cảm giác như đang ở trong một giấc mơ.

- Ôi ngon quá. Món này ngon quá!!

- Trên đời này làm sao có món ăn ngon như vậy?!

- Ta đang nằm mơ à? Hay ta sắp phải chết rồi?!

- …

Chỉ trong thoáng chốc, toàn bộ doanh trại Diêm Hồ trở nên sôi động, đủ các lời nhận xét kỳ lạ khiến các thành viên của doanh trại Diêm Hồ nửa khóc nửa cười, đồng thời cũng khá tự hào ngẩng cao đầu hơn.

- Yên tâm, đi theo thủ lĩnh của chúng ta kể từ bây giờ ngươi có thể ăn canh cá và cá nướng mỗi ngày!

Những lời này nghe thì đơn giản nhưng sức thuyết phục đã lên tới đỉnh cao nhất. Vấn đề này thực sự vượt quá sự hiểu biết của bọn họ.

Bởi vì ở thời kỳ nguyên thủy, nơi mà việc sinh tồn vốn khó khăn, đừng nói đến việc ăn món ăn vô cùng ngon miệng này hàng ngày thì việc “mỗi ngày có được miếng ăn” cũng là điều không thể.

Nếu một bộ tộc không tìm đủ lương thực, chắc chắn sẽ có không ít người bị đói. Nhiều người có thể phải nhịn đói vài ngày mới có được một miếng ăn vào bụng để tồn tại, số còn lại sẽ chết vì đói.

Vậy mà giờ đây còn có thể ăn ngon mỗi ngày ư?

Đây không còn là hy vọng xa vời nữa, bởi vì bọn họ căn bản không thể tưởng tượng được chuyện như vậy, ngay cả nghĩ cũng không dám!

- Thật sao, kể từ bây giờ thực sự có thể ăn loại thức ăn này hàng ngày phải không?

Người hỏi câu này hai hàng nước mắt không kìm được mà trào ra.

Lúc ấy, cảm xúc của họ như vỡ òa, chỉ có những người cũng như họ, không đủ ăn hàng ngày, chỉ có thể tồn tại bằng cách nhai vỏ cây và rễ cây mới thấu được cái cảnh cùng cực ra sao.

Nhìn thấy bộ dáng đó, vẻ tự hào trên mặt các thành viên trong bộ tộc thoáng chốc nhạt đi, thay vào đó là cảm giác đồng cảm! Đúng, ngày xửa ngày xưa, chẳng phải họ cũng giống như những người này sao?

Miếng ăn lúc đó ngon đến nỗi khiến họ bật khóc!

Chỉ lúc ấy bọn họ mới cảm nhận rõ ràng rằng được sống là điều thực sự tốt đẹp.

Chính sự xuất hiện của người thủ lĩnh trẻ kia đã thay đổi toàn bộ cuộc đời họ! Hắn đã mang lại cho họ một cuộc sống tuyệt vời mà họ chưa từng mơ tới được!

Nghĩ đến đây, đôi mắt đó vô tình hướng về phía Chu Tự đang ngồi lặng lẽ ở một góc.

Đồng thời, trong ánh mắt càng có thêm vẻ tôn kính không thể che giấu.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tâm tình của Ác Lang lúc này khá phức tạp.

Hắn ta cũng từng là thủ lĩnh của bộ tộc, và những thành viên trong bộ tộc của hắn chưa bao giờ nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy.

Vậy mà chỉ mới một thoáng thôi mà kết quả đã hoàn toàn đảo chiều, người đàn ông trước mặt đã thực sự làm được.

Nhưng đồng thời, Ác Lang cũng phải thừa nhận rằng hắn hiểu tại sao họ lại như vậy.

Bởi vì ngay cả hắn cũng bị rung động.

Ngày nào cũng được ăn ngon thế này, đây là một cuộc sống mà hắn thậm chí không thể tưởng tượng ra được.

Và điều này cũng khiến Ác Lang cuối cùng không thể nén nổi tò mò phải tìm đến Chu Trọng Sơn sau bữa ăn và hỏi ra điều khiến hắn bận tâm bấy lâu nay.

- Thủ lĩnh rốt cuộc có lai lịch như thế nào?

Nghe thấy giọng nói của Ác Lang, Chu Trọng Sơn vừa ăn xong liền nhìn hắn một cách vô cảm.

Sau đó bình tĩnh đáp…

- Thủ lĩnh là Thần Tuyển Giả được chúng ta triệu hồi từ tế đàn của các Cựu Thần.

"..."

Dịch: Nguyên Dũng

Biên: Khangaca

Bạn đang đọc [Dịch] Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Toạ của Phi Tường De Lại Miêu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!