Chương 65: [Dịch] Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Toạ

Làm Màu Là Thiên Tính Của Con Người

Phiên bản dịch 7165 chữ

Trong một chiếc lều da thú nào đó ở doanh trại Diêm Hồ, nghe tiếng chim hót líu lo bên ngoài, Ác Lang chợt mở mắt.

Lúc này, chỉ thấy đôi mắt hắn đỏ ngầu, xung quanh hốc mắt có hai quầng thâm lớn, chứng tỏ đã không ngủ cả đêm.

Trong trường hợp không thể ngủ được khi có thể ngủ là điều chưa từng xảy ra trước đây.

Không phải vì hôm qua hắn vừa bị đánh bại và đầu hàng, mà bởi vì đêm hôm đó, trong đầu hắn tràn ngập suy nghĩ về mấy câu nói của Chu Trọng Sơn về tân thủ lĩnh của họ.

"Thần Tuyển Giả được triệu hồi từ tế đàn của Cựu Thần?"

"Thần Tuyển Giả thực sự tồn tại?!"

Đêm đó, đầu óc của Ác Lang cứ quay vòng vòng.

Thành thật mà nói, khi tân thủ lĩnh nói với hắn rằng mình là Thần Tuyển Giả được triệu hồi từ tế đàn của Cựu Thần, phản ứng đầu tiên của hắn là cho rằng đối phương chỉ đang trêu mình thôi.

Trên thế giới này, quả thực lại tồn lại một số năng lực "chân ngôn" thần bí sao!

Tuy nhiên, những thứ như Cựu Thần, tế đàn của Cựu Thần và Thần Tuyển Giả về cơ bản đều tồn tại trong truyền thuyết. Ác Lang chưa bao giờ tưởng tượng rằng một ngày nào đó chúng sẽ trở thành hiện thực.

Nghĩ tới đây, trên mặt hắn tràn ngập vẻ khó tin.

Hắn ta thậm chí còn hoài nghi rằng liệu Chu Trọng Sơn có đang nói dối mình hay không.

Nhưng nghĩ lại, Chu Trọng Sơn không phải loại hay khoác lác.

Động tĩnh bên ngoài lều nói cho hắn biết một ngày mới đã bắt đầu, hắn đã thức suốt đêm không ngủ, có lẽ sẽ không có cơ hội nghỉ ngơi trước khi kết thúc ngày hôm nay.

Bị buộc phải mở đôi mắt đau nhức, Ác Lang đứng dậy và bước ra khỏi lều.

Lúc này, trời vẫn còn lờ mờ tối chưa sáng hẳn, nhưng đối với họ mà nói thì một ngày mới đã bắt đầu.

Đối với những người nguyên thủy sống phụ thuộc vào việc săn bắn như bọn người Ác Lang, trước bình minh là thời điểm tuyệt vời để đi săn.

Hắn theo thói quen hít một hơi không khí lạnh lẽo và ẩm ướt vẫn còn vương mùi sương nồng đậm. Ngay lúc Ác Lang đang suy nghĩ xem hôm nay nên làm gì thì một âm thanh “lộc cộc” từ xa đã thu hút sự chú ý của hắn.

- Ngươi đang làm gì thế?

Mắt hắn đau nhức sưng tấy đến nỗi không thể mở ra được. Cả đêm qua không ngủ, bây giờ Ác Lang chỉ cảm thấy choáng váng.

Trong lúc đó, Chu Trọng Sơn tình cờ đi ngang qua liếc nhìn hắn rồi thản nhiên trả lời.

- Làm bữa sáng.

Mặc dù hắn và Ác Lang vẫn còn có chút thù hận, nhưng vì đã chủ động nói chuyện với thủ lĩnh và đề nghị tha mạng cho Ác Lang, Chu Trọng Sơn cũng không đến nỗi giữ khư khư mối hận thù trong quá khứ.

Tất nhiên, hắn cũng không quá nhiệt tình với đối phương.

- Bữa sáng?

Ác Lang suốt đêm không ngủ hiển nhiên chưa thể tỉnh táo lại ngay lập tức.

Chưa kể trong đời hắn chưa bao giờ nghe thấy khái niệm "bữa sáng".

Cho đến khi mùi hương khơi dậy phản ứng bản năng lọt vào mũi hắn...

Lúc này, cơn buồn ngủ do cả đêm không ngủ nhanh chóng bị xua tan, cái bụng đói cồn cào liên tục sôi “ọc ọc” buộc hắn phải tỉnh lại.

Liền sau đó trên mặt Ác Lang hiện lên một tia bối rối, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời vẫn chưa chuyển sang màu trắng.

Rõ ràng là hắn không thể hiểu tại sao họ lại làm đồ ăn vào thời điểm này.

Công việc đó hoàn toàn vượt quá sự hiểu biết của hắn.

Trong lúc các suy nghĩ của hắn đang như hình vòng cung phản chiếu không ngừng vặn vẹo trong đầu, Ác Lang dường như đã nhận ra điều gì đó, vẻ bối rối trên mặt rất nhanh chuyển sang chấn động.

- Ngươi, các ngươi ăn hai bữa một ngày sao?!

Do quá phấn khích nên Ác Lang thậm chí còn nói lắp, đồng thời âm lượng trong giọng nói tăng cao tới mức hoàn toàn không thể kiểm soát, khiến giọng nói của hắn truyền trực tiếp ra toàn bộ bộ tộc.

Nghe thấy tiếng động, các thành viên của doanh trại Diêm Hồ sững sờ trong giây lát, sau đó đều nở nụ cười gượng.

Dù sao họ đã được ăn canh cá và cá nướng một thời gian nên về cơ bản ai cũng đã quen với việc đó.

Vì vậy bữa sáng này chắc chắn là khoảng thời gian vui vẻ của họ.

Đương nhiên, hiện tại ở đây có người mới tới, do đó… bọn hắn phải làm màu một chút mới thỏa lòng!

- Ô, ăn hai bữa một ngày chẳng phải là rất bình thường sao?

- Cái gì? Chẳng nhẽ các ngươi chỉ ăn một bữa một ngày thôi à?

- Không ăn sáng thì làm sao có sức để làm việc?

"..."

Mấy câu nói như sấm sét oanh tạc giữa trời quang, những người mới đến không khỏi đưa mắt nhìn Ác Lang với hai quầng thâm trên mặt.

Tình huống bất ngờ khiến cơ mặt của Ác Lang co giật, kết hợp với những biểu cảm sinh động của dám người vừa rồi, hắn luôn cảm thấy cấp dưới cũ của mình đang nhìn mình, giống như đang nói: “Đó, đó, thủ lĩnh nhìn người ta coi có sướng không!”

Trong thoáng chốc khiến hắn thực sự xấu hổ.

Đều là phận làm thủ lĩnh. Làm như vậy, chẳng phải là hắn thực sự thua kém so với người khác sao?

Vào lúc ấy, Chu Tự vừa mới tỉnh lại và bước ra khỏi lều, vẻ mặt bình tĩnh lắng nghe những âm thanh không ngừng vang lên trong doanh trại.

Quả nhiên, khoe khoang là bản chất của con người, một bản năng đã khắc sâu vào xương tủy loài người, và người nguyên thủy cũng không ngoại lệ.

Nghĩ đến đây, Chu Tự tự chỉnh lý lại bản thân sau đó nhìn Ác Lang, rồi đi tới bên kia vài bước, có chút khó tin nhìn hắn...

- Bộ tộc của ngươi trước đây chỉ ăn một bữa thôi à?

- ...

- Không phải chứ? Như thế chịu sao nổi?

- ...

Lúc này, Ác Lang luôn cảm thấy kẻ trước mặt đang có âm mưu gì đó.

Nhưng vừa nhìn thấy Chu Tự vẻ mặt thành khẩn, lại không biết nên nói cái gì.

Luôn có cảm giác như vẻ mặt của gia hỏa này đang gài bẫy và tra tấn mình.

Thế hắn còn có thể nói gì được nữa.

Chẳng nhẽ lại cãi cùn rằng chỉ ăn một bữa một ngày mới là bình thường đó.

Vậy hắn giải thích chuyện đang xảy ra trước mắt như thế nào?

Nghĩ đến đây, Ác Lang như bị gây mê tại chỗ, toàn thân tê dại.

Cuối cùng, hắn chọn cách giả vờ như không nhìn thấy.

Thôi thì trong tình cảnh éo le như này, da mặt ai dày hơn thì kẻ đó thắng.

Quá trình lấy đồ ăn về cơ bản cũng giống như tối qua, hiện tại đám Ác Lang cũng không còn xa lạ gì.

Tuy nhiên lần thứ hai nếm thử món ăn, bọn hắn vẫn sẽ bị chấn động y như lần đầu, thậm chí còn cảm động trước độ ngon của món ăn.

Ngay cả Ác Lang suốt đêm không ngủ cũng cảm thấy khỏe khoắn hơn một chút sau khi ăn xong.

Tranh thủ thời gian sau bữa ăn, Chu Tự đã nghỉ ngơi cả đêm nên tâm tình cũng rất vui vẻ, ngoại trừ Ác Lang và Diệp Nghiên ra, hắn xem một hơi toàn bộ bảng của bốn mươi bốn người còn lại trong bộ tộc Ác Lang.

Sở dĩ hắn chọn xem bảng vào thời điểm này đương nhiên là vì công việc sắp tới hắn sẽ phải phân bổ và sắp xếp nhân lực mới bổ sung.

Sử dụng tốc độ đọc tiểu thuyết trước khi xuyên không tới đây, đôi mắt của Chu Tự nhanh chóng quét qua. Dù sao lượng sử dụng “Động Sát Chi Nhãn” của hắn cũng có hạn, sức mạnh của chân ngôn vừa mới được khởi động đã không ngừng tiêu hao.

Sau khi ngủ một giấc hắn chưa thể lấy lại được nhiều sức lực, để tránh bản thân bị rơi vào trạng thái mệt mỏi bởi sự tiêu hao này, hắn buộc phải di chuyển nhanh hơn mới được.

Sau khi quan sát một vòng, trong lòng hắn đã có một vài ý tưởng sơ bộ.

Chu Tự đóng “Động Sát Chi Nhãn” lại, dùng sức xoa xoa trán.

Sau đó trong số bốn mươi bốn người này, hắn nhanh chóng gọi ra mười người.

- Mười người các ngươi từ hôm nay sẽ ở lại doanh trại Diêm Hồ, còn lại ba mươi bốn người sẽ theo ta đến doanh trại Hắc Nguyệt.

“…”

Dịch: Nguyên Dũng

Biên: Khangaca

Bạn đang đọc [Dịch] Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Toạ của Phi Tường De Lại Miêu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!