Theo kế hoạch ban đầu, doanh trại Thảo Nguyên là bàn đạp cho bọn họ, giá trị tồn tại chủ yếu là tạo điều kiện thuận lợi cho bọn họ tiếp cận tài nguyên trên thảo nguyên mà thôi.
Vì vậy, Chu Tự không đặc biệt chú ý đến sự phát triển ở giai đoạn trước của doanh trại Thảo Nguyên.
Sau khi cơ sở hạ tầng cơ bản nhất được hoàn thiện, nhân lực và vật lực ở đây sẽ được đầu tư vào việc thu thập các nguồn tài nguyên khác nhau trên thảo nguyên.
Tuy nhiên, việc thu thập tài nguyên trên thảo nguyên đòi hỏi phải thăm dò quy mô lớn, nhưng sự xuất hiện của những mối đe dọa tiềm ẩn như Bán Nhân Mã đã ngăn cản Chu Tự tiếp tục thực hiện kế hoạch ban đầu.
Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thay đổi kế hoạch, tạm dừng thăm dò bên ngoài, thay vào đó ưu tiên phát triển bên trong, tăng cường xây dựng doanh trại và triển khai cự mã xung quanh doanh trại làm cơ sở phòng thủ, xây dựng thành một cứ điểm quân sự tiền tuyến.
Lý do là khi thời cơ đến, cho dù bọn họ có thực sự đối đầu với những Bán Nhân Mã đó thì cũng có thể giữ được doanh trại, không để chúng dễ dàng bị đánh bại.
Thậm chí thuyết phục đối phương rút lui bằng chiến thuật kiên cường phòng thủ.
Mặc dù trước khi rời khỏi doanh trại Thảo Nguyên, hắn đã nói với Diệp Kinh Hồng rằng nếu thực sự phải đối đầu thì hãy bỏ doanh trại lại để chạy trốn, nhưng doanh trại cũng tốn rất nhiều thời gian và công sức để xây dựng, có thể giữ được thì vẫn tốt hơn.
Việc từ bỏ doanh trại sẽ là một tổn thất to lớn đối với bọn họ.
Khoảng thời gian tiếp theo sẽ là một canh bạc đối với đám người Chu Tự.
Đặt cược xem doanh trại Thảo Nguyên của bọn họ có thể phát triển ổn định cho đến khi hoàn thành tất cả các cơ sở phòng thủ hay không.
Hiệu suất không tính là nhanh lắm. Suy cho cùng, năng lực vận chuyển hiện tại của bọn họ rất hạn chế, trước khi sản xuất xe đẩy gỗ tiếp theo, hai chiếc xe đẩy gỗ quả thật không đủ cho bọn họ dùng.
Lấy tình hình hiện tại làm ví dụ, có hai chiếc xe đẩy gỗ đều dùng để giúp doanh trại Thảo Nguyên vận chuyển gỗ dùng làm cự mã, đội khai thác gỗ ở doanh trại Hắc Nguyệt thì không có xe gỗ để sử dụng, vậy nên hiệu quả làm việc của đội khai thác gỗ sẽ giảm đi đáng kể.
Vì vậy, để có đủ vật liệu gỗ, sau chuyến đi đầu tiên, bọn họ còn phải chia cho đội khai thác gỗ một chiếc xe đẩy gỗ để nâng cao hiệu quả công việc, nếu không sẽ không có đủ gỗ trong doanh trại.
Ngoài ra, gỗ do nhóm khai thác gỗ chặt cũng không phải giao trực tiếp, việc dùng gỗ làm cự mã đòi hỏi mức độ mài dũa đáng kể, một đầu còn phải được mài sắc hơn, thứ này sẽ làm sự uy hiếp và lực sát thương cho cự mã.
Mà để làm được công việc này, phải nhờ đến bộ phận trang bị nỗ lực nhiều hơn.
Công việc mài dũa mới được thêm vào, tỷ lệ hao hụt rìu đá ngày càng tăng rõ rệt đã gây áp lực lớn cho bộ phận trang bị trong thời gian gần đây.
Trong khoảng thời gian này, đám người Trang Mộng Điệp đang làm chiếc xe đẩy gỗ thứ ba, tất nhiên bận rộn khỏi phải nói.
Một việc tưởng chừng đơn giản lại khiến doanh trại Hắc Nguyệt vô cùng bận rộn.
Tình trạng này đã thuyên giảm đôi chút sau khi chiếc xe đẩy gỗ thứ ba được sản xuất thành công.
Có thể dành ít nhất một xe đẩy gỗ cho đội khai thác gỗ sử dụng riêng, chỉ cần xe đẩy gỗ cải thiện hiệu quả vận chuyển thì hiệu quả công việc của đội khai thác gỗ có thể được đảm bảo.
Tất nhiên, dù vậy, dự án làm xe đẩy bằng gỗ của Trang Mộng Điệp vẫn chưa dừng lại.
Trong thời kỳ này, đối với bộ tộc của bọn họ, càng có nhiều xe gỗ càng tốt, không chỉ ở doanh trại Thảo Nguyên mà còn ở doanh trại Diêm Hồ.
Hiện tại, ba chiếc xe đẩy gỗ này chỉ có thể dùng để kiếm sống.
Theo suy nghĩ của Chu Tự, nếu muốn đủ năng lực vận chuyển của doanh trại Thảo Nguyên thì cần ít nhất năm xe đẩy gỗ.
Điều này không chỉ vì cự mã cần được sản xuất ngay mà do gỗ cồng kềnh và khó vận chuyển.
Trên thực tế, gỗ được sử dụng ở nhiều nơi trong quá trình phát triển doanh trại, được coi là một trong những vật liệu xây dựng cơ bản để phát triển doanh trại.
Cho dù sau này không làm cự mã nữa, vì để giúp doanh trại Thảo Nguyên có đủ nguồn lực phát triển, vẫn cần năng lực vận chuyển của năm chiếc xe đẩy gỗ.
Theo tiền đền trên, đồng thời xem xét đến một số bộ phận bên doanh trại Diêm Hồ cũng cần xe đẩy gỗ để nâng cao hiệu quả công việc, việc đóng mười xe đẩy gỗ chỉ có thể coi là một sự đảm bảo.
Mỗi lần một mẻ gỗ được giao là một chiếc cự mã được buộc lại và mang ra ngoài, với sự nỗ lực chung của nhiều người thì nó có thể hoàn thành trong khoảng một giờ.
Nhưng để có được số vật liệu này, đội vận chuyển sẽ phải mất một ngày rưỡi cho một chuyến đi.
Điều ấy không tính đến tình hình ở doanh trại Hắc Nguyệt khi đội khai thác gỗ hoặc bộ phận trang bị không thể theo kịp hiệu quả công việc, nên vật liệu không thể được gửi đi ngay lập tức.
Tất nhiên, điều này không có nghĩa là đám người Chu Tự cảm thấy thoải mái trong doanh trại Thảo Nguyên.
Bỏ công việc đánh cá hàng ngày sang một bên, Chu Tự còn phải linh hoạt làm một loạt bẫy thòng lọng, đặt chúng gần tổ thỏ gần đó để bắt thỏ rừng để tăng thêm nguồn cung cấp thức ăn cho bọn họ.
Đồng thời, chọn thời điểm thích hợp đào những bụi dâu gần đó để đội vận chuyển dọc đường mang về nhằm tăng quy mô trồng quả mọng tại doanh trại Hắc Nguyệt.
Trong quá trình này, Chu Tự đương nhiên không thể ở yên trong doanh trại Thảo Nguyên.
Trên thực tế, sau khi kế hoạch thăm dò bên ngoài bị sự xuất hiện của Bán Nhân Mã cản trở, mặc dù có một số việc hắn cần tự mình làm ở doanh doanh trại Thảo Nguyên, nhưng ở đây lâu cũng có chút lãng phí thời gian.
Cho nên trong thời gian này, Chu Tự thường ở chỗ này bảy ngày, chỗ kia bảy ngày.
Thật tình cờ là hắn có thể giải quyết các vấn đề ở cả hai nơi một cách tương đối nhanh chóng mà không có bất kỳ sự chậm trễ nào từ cả hai bên.
Mà trong bảy ngày qua, hắn tình cờ có mặt ở doanh trại Hắc Nguyệt...
“Phù…”
Hít một hơi dài, Trang Mộng Điệp đã tạm thời kết thúc công việc, xoa nắm đôi tay đang hơi đau nhức.
Mặc dù việc chế tạo chiếc xe đẩy bằng gỗ này rất gấp nhưng dù sao nàng cũng không phải sắt thép, việc mài dũa các bộ phận cũng rất tốn công sức, để tránh bị thương khi làm việc quá sức, nàng sẽ bỏ ra một ít thời gian để thả lỏng đôi tay của mình.
Trong khoảng thời gian đó, Trang Mộng Điệp thường lựa chọn xác nhận kết quả học tập của hai đồ đệ, sau đó đưa ra chỉ dẫn thích hợp.
Nhưng hôm nay, nàng không làm điều này, mọi sự chú ý của nàng đều đổ dồn vào Chu Tự đang đắm chìm trong công việc.
Trong hai ngày qua, thủ lĩnh về cơ bản buổi sáng đều ở lại bộ phận trang bị của bọn họ, lý do chính là gần đây thủ lĩnh cũng đang mài dũa một thứ gì đó, trong bộ phận trang bị của bọn họ có dụng cụ mài dũa tương đối đầy đủ, ở đây sẽ thuận tiện hơn.
- Thủ lĩnh, đây là cái gì vậy?
Đó là một bàn đá hình tròn lớn với một số dòng chữ ở bên ngoài mà nàng không thể hiểu được, ở giữa là một cây cốt châm thẳng được đánh bóng.
Trong mấy ngày qua, thủ lĩnh của bọn họ đã mài dũa thứ này, bây giờ xem ra nó đã được mài dũa xong, điều này khiến Trang Mộng Điệp cuối cùng cũng đặt ra nghi vấn.
- Ngươi đang nói thứ này à? Nó được gọi là Nhật Miện Nghi!
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca