Ôm thứ gọi là “Nhật Miện Nghi” kia Chu Tự vừa đi về phía doanh trại vừa nói.
Trong những ngày này, khi mài dũa Nhật Miện Nghi, hắn dựa vào quỹ tích di chuyển của mặt trời trong không trung mà tính toán, đã tìm được một địa điểm bố trí thích hợp bèn ngay lập tức đặt nó ở đó.
- Ta chia ngày thành hai mươi bốn tiếng, mỗi tiếng có sáu mươi phút, các số từ một đến hai mươi bốn được khắc trên vòng tròn, tượng trưng cho các giờ khác nhau trong ngày.
- Sau khi đặt Nhật Miện Nghi xuống, lúc mặt trời mọc, ánh mặt trời chiếu vào cốt châm của Nhật Miện Nghi tạo thành cái bóng.
Đứng cạnh Nhật Miện Nhi Chu Tự vừa nói vừa ra hiệu cho Trang Mộng Điệp, nói cho đối phương nghe công dụng của vật này.
- Ví dụ như kim đồng hồ chỉ vào thời điểm hiện tại chẳng hạn…
Trong lúc nói, Chu Tự đã tiến hành xác nhận vị trí đổ bóng của kim Nhật Miện Nghi.
- Bây giờ mặt trời đã ló dạng về phía Tây, đổ bóng của kim xương vào vị trí chính giữa trong khoảng từ mười bốn đến mười lăm giờ, nói cách khác, thời gian hiện tại chắc là mười bốn giờ rưỡi.
- Mà bình thường chúng ta sẽ chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm vào lúc mười sáu giờ rưỡi, nói cách khác, hôm nay vẫn còn hai tiếng để làm việc.
Nghe Chu Tự giải thích chi tiết, Trang Mộng Điệp gật đầu lia lịa, đôi mắt tập trung cao độ, biểu cảm trên khuôn mặt đầy sự hứng thú không thể che giấu.
Cấu trúc của thứ được gọi là Nhật Miện Nghi do thủ lĩnh bọn họ tạo ra rất đơn giản, nhưng môn đạo bên trong lại phức tạp hơn nhiều so với nàng nghĩ.
Điều quan trọng nhất là sự sáng tạo tuyệt vời bên trong!
Trên thực tế, trong thời đại này, người nguyên thủy đã có thể đánh giá còn bao lâu nữa thì trời tối dựa trên vị trí của mặt trời trên bầu trời.
Nhưng ai có thể ngờ rằng thủ lĩnh bọn họ lại có thể nghĩ đến việc sử dụng những cái bóng được mặt trời chiếu sáng để đưa ra phán đoán chính xác hơn!
Theo ý kiến của Trang Mộng Điệp, ý tưởng này quả thật rất tuyệt vời.
Hiện nay, những người trong bộ tộc của bọn họ chịu ảnh hưởng của Chu Tự, có quan niệm về thời gian đại khái vẫn là buổi sáng, buổi trưa và buổi chiều.
Bị hạn chế bởi kiến thức ban đầu của mình, một khi cài đặt cụ thể hai mươi bốn tiếng này được thêm vào, nhiều thành viên trong bộ tộc sẽ gặp đôi chút rắc rối.
Tất nhiên, cũng có những người như Trang Mộng Điệp, đã nhanh chóng nắm vững hàm ẩn khi được Chu Tự giải thích.
Đây là một trở ngại cần phải vượt qua nếu muốn thiết lập một khái niệm rõ ràng về thời gian.
Sau khi có được chiếc Nhật Miện Nghi này, có lẽ các thành viên trong bộ tộc sẽ có thể sắp xếp thời gian làm việc và nghỉ ngơi tốt hơn khi làm việc trong tương lai.
Không còn như trước nữa, tất cả đều phụ thuộc vào cảm giác.
Một cái sẽ được sắp xếp cho doanh trại Diêm Hồ, còn ở doanhh trại Thảo Nguyên bên kia hắn sẽ tự mình mang đi.
Từ lúc rời đi đến nay chỉ kéo dài tám ngày rưỡi, do tình hình đặc biệt ở doanh trại Thảo Nguyên nên không có nhiều thay đổi, cố lắm cũng chỉ nhiều thêm hai cái cự mã nữa.
Việc lắp ráp cự mã này không hề phức tạp vì bộ phận trang bị đã giúp bọn họ xử lý các bộ phận.
Sau khi lắp ráp hai lần dưới sự chỉ huy của Chu Tự, các thành viên trong bộ tộc đều tự mình học được, Chu Tự đương nhiên không cần lo lắng chuyện tiếp theo nữa.
Bây giờ, nhiều cự mã đã được bố trí bên ngoài doanh trại Thảo Nguyên, nhìn thoáng qua, đã thực sự trông giống như một cứ điểm quân sự.
Trở lại doanh trại Thảo Nguyên, Chu Tự lập tức lắp Nhật Miện Nghi mà hắn mang theo.
Sau đó giao nhiệm vụ phổ biến kiến thức xác nhận thời gian này cho Diệp Kinh Hồng.
Bây giờ vẫn chỉ mới là mười giờ sáng, đa phần tầm này mới vừa đúng lúc Chu Tự bắt đầu suy nghĩ xem lần sau sẽ làm gì.
Trên gò đất, Chu Trọng Sơn chạy tới với vẻ mặt trịnh trọng.
- Không hay rồi, phía xa có rất nhiều bụi bặm cuồn cuộn, tình huống giống hệt như lúc đàn Linh Dương chạy qua!
Mọi người nghe vậy đều đồng loạt biến sắc.
Không phải vì đàn Linh Dương mà vì những kẻ có khả năng sẽ xuất hiện cùng đàn Linh Dương!
Không còn thời gian để suy nghĩ nữa, Chu Tự nhanh chóng lao lên gò đất, đứng ở điểm cao, nhìn về phía xa.
Lúc này, đàn Linh Dương vẫn còn cách họ khá xa, theo tầm nhìn của đám người Chu Trọng Sơn, về cơ bản họ chỉ có thể nhìn thấy cát không ngừng dâng lên do động vật chạy qua.
Nhưng Chu Tự thì khác…
“Động Sát Chi Nhãn.”
Ngay khi sức mạnh của chân ngôn được kích hoạt, tầm nhìn của Chu Tự đột nhiên trở nên rõ ràng.
Nhìn qua lớp bụi cuồn cuộn, hắn thấy đàn Linh Dương chạy loạn xạ.
Trên thảo nguyên nguy hiểm, việc chạy suốt chặng đường như thế này tốn rất nhiều sức lực, Linh Dương hoang dã sẽ không làm điều này trong hoàn cảnh bình thường trừ khi tính mạng của chúng bị đe dọa!
Sự thật đúng vậy, đuổi theo phía sau đàn Linh Dương là mấy kẻ đã lọt vào tầm nhìn của Chu Tự đúng theo dự đoán, đó chính là đám Bán Nhân Mã mà hắn từng nhìn thấy trước đó.
“Mấy kẻ này quả nhiên sống bằng việc săn Linh Dương!”
Phương pháp săn mồi của bọn chúng vẫn cay độc hơn bao giờ hết.
Với kỹ năng bắn cung xuất sắc của mình, bọn chúng đã nhanh chóng khiến hai con Linh Dương đổ máu, đồng thời đây cũng là cách họ khóa mục tiêu.
Con Linh Dương bị thương sẽ tiếp tục chảy máu ngày càng nhanh trong quá trình chạy trốn, trở nên yếu đuối, chạy ngày càng chậm, cuối cùng sẽ bị một thương của Bán Nhân Mã đuổi theo phía sau đâm chết!
Chu Tự đã từng tận mắt chứng kiến “màn trình diễn” như vậy, hắn nghĩ lần này sẽ không có gì bất ngờ.
Điều duy nhất khiến đám người Chu Tự cảm thấy lo lắng lúc này là đàn Linh Dương hoang dã đang trốn chạy về hướng bọn họ.
Nếu những Bán Nhân Mã đó đuổi theo bọn chúng, có khả năng phát hiện ra sự tồn tại của doanh trại bọn họ!
Đây chắc chắn là điều Chu Tự hiện tại không muốn thấy.
Tuy nhiên, ngay khi hắn đang nghĩ vậy, tốc độ của hai con Linh Dương đang chảy máu từ những mũi tên rõ ràng đã bắt đầu chậm lại.
Khi Bán Nhân Mã cầm thương đuổi theo phía sau nhìn thấy cảnh tượng này, phản ứng đầu tiên là lao nhanh về phía trước, giáng cho con mồi một đòn chí mạng.
Không ngờ vào lúc này, những bóng người vạm vỡ đột nhiên lao ra từ bãi cỏ tươi tốt gần đó!
Hai cái bóng di chuyển nhanh chóng, trực tiếp hạ gục hai con Linh Dương bị thương, đồng thời với sự trợ giúp của những móng vuốt sắc nhọn, chúng xé toạc phần bụng mỏng manh của con Linh Dương, để lộ hoàn toàn nội tạng của nó ra ngoài không khí.
Cùng lúc đó, một số kẻ khác đứng ngay ngắn cản hai con Linh Dương và Bán Nhân Mã, đồng thời phát ra những tiếng gầm đầy đe dọa để cảnh báo những Bán Nhân Mã đang lao về phía trước.
Tình huống bất ngờ này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, Chu Tự không khỏi chớp mắt hai cái, sau đó lại mở to mắt xem trò hay.
Vào lúc này, kẻ bước ra giữa đường đã chặn con mồi của Bán Nhân Mã thực chất là một động vật thân người đầu thú!
Chúng được bao phủ bởi bộ lông màu nâu sẫm, phủ đầy những đốm nâu sẫm trông bẩn thỉu.
Đôi chân to khỏe, đầu chó hơi xấu xí với những chiếc răng nanh hung dữ, tỏa ra khí chất nguy hiểm dưới ánh mặt trời.
Nhìn vẻ ngoài quá đặc biệt của đám mới tới, Chu Tự cảm thấy choáng váng một lúc, trong tiềm thức hiện ra ba chữ.
“Linh Cẩu Nhân?”
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca