Là loài động vật hung dữ tung hoàng trên thảo nguyển, Linh Cẩu có ngoại hình rất đặc biệt.
Lại thêm Chu Tự ngày xưa chơi rất nhiều game, đọc phim, tiểu thuyết. Hình ảnh con Linh Cẩu đứng bằng hai chân khiến hắn nhớ đến sinh vật đặc biệt tên là “Linh Cẩu Nhân”.
Thành thật mà nói, Bán Nhân Mã đã xuất hiện, bây giờ có Linh Cẩu Nhân xuất hiện nữa, hắn cũng không còn kinh ngạc như lúc đầu nữa.
Nhưng áp lực tâm lý ngày càng tăng cao.
“Hay lắm, thảo nguyên này thế mà mợ nó đông vui như vậy? Bán Nhân Mã gần đây thôi đang muốn mạng già này rồi, giờ còn tới thêm Linh Cẩu Nhân?”
Vào lúc này, Chu Tự vừa đi tới thảo nguyên đột nhiên cảm thấy mình vừa bước ra khỏi thôn tân thủ, sắp bị xã hội vùi dập.
Bỏ qua cảm giác này sang một bên, Chu Tự thực ra cũng có một suy nghĩ về lý do tại sao trên thảo nguyên lại có nhiều kẻ thù hùng mạnh như vậy.
Nói một cách đơn giản, càng có nhiều tài nguyên thì càng có nhiều kẻ thù và chúng sẽ càng mạnh.
Giống như rừng đen ban đầu kia, ngay cả sau khi mỏ than được phát hiện, nơi nghèo nàn đó vẫn xứng đáng với câu nói “chim không thèm ị”.
Thấy đấy, ở đó không có mối đe dọa nào từ những kẻ thù mạnh, cuộc sống khá thoải mái, còn đám Ác Lang mà hắn gặp trước đó đều nằm trong khả năng đối phó của hắn.
Chỗ không tốt duy nhất chính là chẳng có gì cả, ở trong rừng đen chỉ có thể sống cuộc sống ăn chuột với côn trùng qua ngày.
Tuy nhiên, Bán Nhân Mã và Linh Cẩu Nhân xuất hiện trước mặt khiến hắn cảm thấy mình không có khả năng đánh với chúng.
Nhưng trong thâm tâm Chu Tự chắc chắn biết rằng mình sẽ không thể phát triển nếu trốn tránh trong nhất mẫu tam phân địa được (1), không thu được thêm tài nguyên thì không có khả năng phát triển.
Nếu muốn có tương lai, nhất định phải chiến đấu với kẻ thù hùng mạnh đang chiếm đóng trên thảo nguyên này.
Tất nhiên, mục tiêu đầu tiên lúc này là tạo dựng được chỗ đứng vững chắc ở đây.
Xét từ góc độ đó, có lẽ hắn nên cảm ơn nhóm Linh Cẩu Nhân đã cản đường kia.
Bọn chúng bất ngờ lao ra cướp đi con mồi, làm gián đoạn cuộc truy đuổi của Bán Nhân Mã, cùng lúc đó, đàn Linh Dương đang bỏ chạy cũng thay đổi đường chạy về hướng khác vì bị đàn Linh Cẩu Nhân làm cho hoảng sợ, khiến Chu Tự cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Sau đó, hắn nhanh chóng chuyển sự chú ý của mình trở lại Bán Nhân Mã và Linh Cẩu Nhân. Vào lúc này, nếu suy nghĩ trong đầu của Chu Tự có thể tóm tắt đầy đủ trong sáu từ thì sẽ là…
“Nhào vô đánh nhau đi nào!”
Bán Nhân Mã và Linh Cẩu Nhân đều là những kẻ thù mạnh theo đánh giá của Chu Tự, mà bọn chúng đều xuất hiện ở khu vực này thì không gian hoạt động chủ yếu rất có thể là ở gần đó.
Nếu hai nhóm kẻ thù hùng mạnh này lao vô đánh nhau, thậm chí là lưỡng bại câu thương thì quá tuyệt vời.
Trong khu vực này, Bán Nhân Mã có thể nói là cường giả đứng đầu trên chuỗi thức ăn, việc Linh Cẩu Nhân vồ lấy con mồi ở ngay trước mặt chắc chắn là hành động khiêu khích tồi tệ nhất, cơn giận này sao bọn chúng có thể nuốt trôi.
Không chút do dự, Bán Nhân Mã cầm cung giơ tay bắn một mũi tên về phía Linh Cẩu Nhân ở đối diện.
Trong khoảng thời gian ấy, Linh Cẩu Nhân phản ứng nhanh chóng, nhảy lên để tránh mũi tên tấn công.
Lúc kẻ này đang cảm thấy đắc ý thì ngay sau đó là tiếng vó ngựa dồn dập kèm theo, một Bán Nhân Mã bùng nổ tốc độ lao tới trước mặt húc mạnh một cái khiến nó bay thẳng ra ngoài!
Vụ va chạm này gần như đã khiến Linh Cẩu Nhân rối loạn, cơn đau dữ dội ngay lập tức lan khắp cơ thể, khiến nó cảm thấy toàn bộ cơ thể mình sắp vỡ vụn.
Cú húc của Bán Nhân Mã dường như là tiếng kèn lệnh chiến đấu trên trên thảo nguyên, hai đám này lao vào đánh nhau.
Trong lúc nhất thời, trận chiến diễn ra vô cùng ác liệt.
Là người ngoài cuộc, Chu Tự không chỉ quan sát mà còn ăn dưa, hắn mở to mắt không ngừng thu thập tin tức.
“Xét về số lượng thì lần này có bảy Bán Nhân Mã. Về phía Linh Cẩu Nhân, sau khi đếm sơ bộ, con số về cơ bản là gấp đôi Bán Nhân Mã.”
“Về phương diện trang bị, Bán Nhân Mã rõ ràng đã nắm vững công nghệ ở một mức độ nhất định, có thể tự chế tạo vũ khí như thương, cung tên. Còn phe Linh Cẩu Nhân đang chiến đấu bằng tay không…”
Gần như cùng lúc ý nghĩ này thoáng qua trong đầu hắn, hình ảnh đàn Linh Cẩu Nhân dễ dàng xé toạc bụng con Linh Dương bằng móng vuốt sắc nhọn xuất hiện trong tiềm thức của Chu Tự.
“Không đúng, nếu là vũ khí bằng đá hoặc xương, đối với những Linh Cẩu Nhân này, có thể không hữu dụng bằng móng vuốt của chúng, căn bản không cần phải chế tạo.”
Tính đến thời điểm hiện tại, lợi thế về trang bị của Bán Nhân Mã vẫn chưa rõ ràng.
Mặc dù Linh Cẩu Nhân đông hơn nhưng mỗi tên Bán Nhân Mã lại mạnh hơn nên không thể nói là Linh Cẩu Nhân có lợi thế lớn hơn được.
Điều này cũng khiến trận chiến này hơi khó phân định kết quả.
Chu Tự không quan tâm, song phương giao chiến càng căng thẳng thì càng tốt!
Đúng lúc hắn đang nghĩ vậy, có những biến đổi mới trong khu vực mà hai bên đang giao tranh.
Không giống như Bán Nhân Mã đang ở giữa trận chiến, với tư cách là người ngoài cuộc, Chu Tự đã sử dụng “Động Sát Chi Nhãn” để nhìn nhận tình hình tổng thể từ một vị trí gần với góc nhìn Thượng Đế.
Dưới tiền đề này, hắn nhạy bén phát hiện có hai con Linh Cẩu Nhân đang lẻn ra bãi cỏ phía sau Bán Nhân Mã.
“Ghê chưa, lũ Linh Cẩu Nhân đó khá xảo quyệt, ngay từ đầu vậy mà không xuất hiện hết, còn núp trong bụi cỏ hai con để đánh lén.”
Lúc này, chỉ nhìn thấy hai tên Linh Cẩu Nhân xảo quyệt đang khom người, lặng lẽ di chuyển bằng bốn chân khi đến gần mục tiêu, chúng bất ngờ lao thẳng vào Bán Nhân Mã đang quay lưng về phía mình, ngón tay đâm vào mông kẻ thù!
Cuộc tấn công diễn ra nhanh và ác liệt, cực kỳ ác độc, thoạt nhìn là việc thường làm.
Vào thời điểm quan trọng của sự sống và cái chết, Bán Nhân Mã dường như đã nhận thức được điều đó.
Sau đó cũng không thấy hắn quay đầu lại, mà chỉ giơ vó ngựa lên trực tiếp đạp vào Linh Cẩu Nhân đang lao lên người mình.
Cú đá bằng chân sau của Bán Nhân Mã mạnh đến nỗi ngực của con Linh Cẩu Nhân bị lõm xuống, nôn ra máu tươi bay về phía sau.
Sau khi bay lộn nhào một khoảng, cơ thể bị quán tính kéo lăn lốc vài vòng trên đất trước khi dừng lại, nhưng cơ thể hiện tại không còn cử động nữa, xem chừng là lành ít dữ nhiều.
Nhưng cùng lúc đó, một tiếng hét phát ra từ phía bên kia.
Có hai kẻ tấn công lén lút cùng lúc, rõ ràng không phải Bán Nhân Mã nào cũng có thể phản ứng nhanh như tên kia.
Giữa tiếng la hét, một Linh Cẩu Nhân khác đã đánh lén thành công, trực tiếp lôi ra ruột và nội tạng của Bán Nhân Mã này ra.
Cảnh đẫm máu này quả thật thấy mà giật mình!
…
(1) Ngày xưa, một mẫu bằng 6000 thước (hay xích ~ 0.33m) vuông. Hiểu 1 cách nôm na là 3 phân (3 cm) so với cả 1 trăm mét thì chẳng đáng bao nhiêu.
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca