Chương 32: Tư Liệu 2
Tâm trạng của Trì Hiền cũng chẳng tốt đi đâu được, cuối cùng hắn cũng biết được sự tức giận và tuyệt tình của anh cả từ đâu mà đến. Sai lầm năm đó không phải là ngoài ý muốn, mà là có người cố tình hãm hại, chỉ vì để con mình được hưởng thụ cuộc sống trong gia đình giàu có.
Ngược lại Vân Xu bị dày vò trong bàn tay của kẻ đầu sỏ.
Trì Tiêu Tiêu lấy tư liệu từ trong tay Trì Châu, trái tim nàng trùng xuống nặng nề, những điều mà anh cả muốn làm trước nay đều chưa từng thất bại, và lần này hắn đã có sự chuẩn bị sẵn sàng, nàng phải làm sao đây? Liệu ba mẹ và anh hai có giúp cho nàng không?
Trang tư liệu cuối cùng được mở ra, đập vào mắt nàng là bức ảnh chân dung của cặp vợ chồng bạo hành đó, Trì Tiêu Tiêu trợn tròn mắt thở dốc, quá giống, nàng với họ quá giống nhau, ai nhìn cũng không thể phủ nhận rằng giữa ba người bọn họ có quan hệ huyết thống.
Chẳng trách khi đó Vân Xu nhìn thấy nàng lại có biểu hiện kinh hãi như vậy, chẳng trách Trì Châu muốn nàng rời khỏi Trì gia, Trì Tiêu Tiêu đã từng rất tự hào về nhan sắc của bản thân, nhưng hiện tại gương mặt này lại chính là sự xỉ nhục lớn nhất đối với nàng.
Người mẹ thân sinh của nàng đã hao phí tâm tư để tráo đổi nàng và Vân Xu, nhưng sau bao nhiêu năm, mọi chuyện vẫn bị phơi bày trước thiên hạ một cách rõ ràng như thanh thiên bạch nhật, nàng không phải thiên kim tiểu thư nhà họ Trì mà chỉ là đứa trẻ do hai kẻ bạo hành sinh ra.
Mà Vân Xu, người bị mẹ ruột nàng ngược đãi, mới thực sự là thiên kim hào môn chân chính.
Trong lòng Trì Tiêu Tiêu dâng lên một cảm giác bất cam vô cùng mãnh liệt, việc buộc phải chấp nhận trở thành con của một gia đình bình thường đã là giới hạn của nàng, nhưng sự thực tàn nhẫn lại lần nữa phơi bày ra trước mắt, thân thế thực sự của nàng so với trong dự liệu còn thảm hại hơn.
Từ ban đầu đã không phải do nhầm lẫn, cuộc sống giàu sang này là do chính mẹ ruột trộm về cho nàng.
Trong một khoảnh khắc, Trì Tiêu Tiêu thấy hận Trì Châu, hận hắn đã chọn phơi bày tất cả trước mặt nhà họ Trì, hận hắn bằng mọi cách muốn đem Vân Xu trở về, hận hắn đã hủy hoại mọi thứ mà nàng đang có, cuộc sống vốn dĩ tươi sáng của nàng cứ thế mà kết thúc rồi.
Rõ ràng nàng mới chính là thiên kim Trì gia mà người người ngưỡng mộ!
Một sự yên lặng đến ngột ngạt bao trùm lên nhà họ Trì, chỉ cần vừa nghĩ tới những giày vò vô cớ mà Vân Xu thuở nhỏ phải chịu đựng, trong một khoảnh khắc họ thậm chí không có cách nào nhìn thẳng vào gương mặt của Trì Tiêu Tiêu, bởi đó như thể đang nhìn vào gương mặt của cặp vợ chồng trông giống nàng như đúc kia, những kẻ đã ngược đãi con gái / em gái thật sự của họ.
Người nhà họ Trì thậm chí còn không dám nghĩ đến việc Vân Xu đã phải trải qua khoảng thời gian đau khổ đó như thế nào, nàng xinh đẹp như vậy, mềm yếu như vậy, đáng lẽ phải được họ nâng niu trên tay như trân bảo, nhưng chính sự ích kỉ của người phụ nữ kia đã khiến nàng phải sống trong địa ngục tăm tối.
Bây giờ nàng cuối cùng cũng đã tìm được về với người thân, nhưng càng không thể ngờ rằng họ lại vì Trì Tiêu Tiêu mà ghét bỏ nàng.
Ánh mắt Trì Châu tĩnh lặng như làn nước trong giếng cổ không một chút gợn sóng, những tư liệu tra được hắn đã xem đi xem lại vô số lần, mỗi một trang đều khiến hắn hận không thể lột da lóc xương đôi vợ chồng kia.
Hắn nói:
"Ta sẽ không thay đổi quyết định, Trì Tiêu Tiêu phải rời khỏi Trì gia, mọi thứ phải được trở về quỹ đạo ban đầu."
Trì Tiêu Tiêu bất giác nhìn đăm đăm về phía ba mẹ và người anh hai yêu quý của nàng, nhưng những gì nàng nhận lại là vẻ mặt phức tạp và khó xử của họ, không ai lên tiếng cho nàng, trái tim của Trì Tiêu Tiêu như rơi vào hố băng vô tận.
Mẹ Trì mím chặt môi, vừa nghĩ tới những thứ trong tư liệu thì cổ họng bà lại như mắc nghẹn.
Hay là trước hết hãy cứ làm theo quyết định của Trì Châu, còn sau này bà sẽ trợ cấp riêng cho Tiêu Tiêu, Vân Xu đã phải chịu nhiều ấm ức như vậy, vẫn là không thể để nàng chịu thiệt hơn Tiêu Tiêu, đợi sau này Vân Xu và bọn họ gần gũi hơn, sẽ lại tìm cách đón Tiêu Tiêu trở về.
Trì Tiêu Tiêu không biết những suy nghĩ này trong lòng mẹ Trì, nàng tuyệt nhiên không chịu chấp nhận kết quả này, nàng cắn môi phản bác: "Anh cả, năm đó ta cũng chỉ là một đứa trẻ, không thể làm được gì, ta không thể ngăn cản những việc mà họ làm."
Nàng vô tội.
Nghe những lời này của Trì Tiêu Tiêu, sắc mặt của người nhà họ Trì có chút chuyển biến, dường như việc đem những tội lỗi của đôi vợ chồng kia đổ hết lên người nàng cũng thật quá bất công đi.
“Ta biết.”
Giọng điệu của Trì Châu vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng chính sự bình tĩnh này lại khiến Trì Tiêu Tiêu sợ hãi, xa cách nhiều ngày, cuối cùng ánh mắt hắn cũng rơi trên người nàng.