Ơi là trời, không thể nào ở cái nhà này được nữa, Chu Vệ Quốc lạnh lùng gằn giọng: “Buông ra!”
Sau đó toan xoay người bỏ đi, rất tiếc Thiên Nam giống như con đỉa đeo chặt lấy chân cậu ta. Chu Vệ Quốc bước một bước, Thiên Nam đu theo một bước, nhất quyết không bỏ không rời. Chu Vệ Quốc điên tiết thật sự nhưng lại không dám phát giận với thằng nhóc. Mấy ngày qua dưỡng thương ở đây, Hiểu Hiểu và Thiên Nam luôn chạy xung quanh bầu bạn cùng cậu, khi thì rót nước bóp vai, lúc lại lí lắc pha trò vui. Trước vẻ hồn nhiên trong trẻo của hai đứa nhóc đáng yêu, một người vô cảm như Chu Vệ Quốc cũng khó lòng lãnh đạm!
Chu Vệ Quốc thực sự thích hai đứa nhóc nhà Văn Trạch Tài, thế mới tức chứ!
Bắt được nét do dự thoáng vụt qua nơi đáy mắt Chu Vệ Quốc, Thiên Nam được đà xuất chiêu nhõng nhẽo: “Sư phụ!”
Chứng kiến cảnh này, Điền Tú Phương và Văn Trạch Tài mím môi nín cười quay sang liếc nhau. Cuối cùng, hai vợ chồng quyết định ôm Hiểu Hiểu vào trong phòng sưởi ấm, giành lại không gian riêng cho Thiên Nam với Chu Vệ Quốc tự thu xếp với nhau. Riêng về phần Văn Trạch Tài, anh rất có lòng tin con trai nhà mình có thể giải quyết được tên Chu Vệ Quốc cứng đầu này!
Cứng thì không nỡ mà mềm thì không quen, lúc này sắc mặt Chu Vệ Quốc mắc cười vô cùng, trông chẳng khác nào người bị táo bón lâu năm. Cực chẳng đã, Chu Vệ Quốc đành phải cúi xuống, gỡ tay Thiên Nam ra khỏi chân mình rồi nghiêm túc tuyên bố: “Chú có một điều kiện, nếu con có thể hoàn thành, chú sẽ thu nhận con làm đồ đệ, còn nếu thất bại thì không được trách chú nha.”
Mặc dù chưa biết đó là gì nhưng Thiên Nam vội vàng gật đầu đồng ý ngay: “Vâng thưa sư phụ, mời thầy nói ạ!”
Chu Vệ Quốc nhăn mặt: “Đừng có mà gọi bừa, chú vẫn chưa nhận con đâu.”
Thiên Nam vẫn rất một mực lễ phép: “Dạ vâng, thưa sư phụ!”
Chu Vệ Quốc bó tay, xụ mặt lẩm bà lẩm bẩm: “Đúng là cha nào con nấy, mặt dày y chang nhau.”
Ai ngờ, Thiên Nam toét miệng cười vui vẻ: “Cám ơn sự phụ đã khen ngợi.”
Chu Vệ Quốc và Văn Trạch Tài nhất thời á khẩu, còn Điền Tú Phương thì vội quay mặt sang chỗ khác, bụm miệng cười khúc khích.
Sau khi thay da đổi mặt thành công, Chu Vệ Quốc kính trà nhận chú Viên làm cha nuôi, chính thức sửa tên sang Viên Vệ Quốc.
Hôm nay nhân dịp cuối tuần, chú Viên đãi mấy bàn tiệc thông báo tin vui tới đám bằng hữu. Tuy bạn bè của chú không đông nhưng luôn kề vai sát cánh, khích lệ đúng lúc, giúp đỡ kịp thời, đối xử với nhau bằng cả tấm chân tình. Vậy nên bữa tiệc tuy không linh đình rộn rã nhưng vô cùng ấm cúng, đượm tình người. Tất nhiên, sáu thành viên trong gia đình Văn Trạch Tài cũng góp mặt chung vui.
Tàn tiệc, Triệu Đại Phi cùng Trần Vân Hồng nán lại bồi các bô lão chơi cờ còn Văn Trạch Tài và vợ thì ẵm hai đứa nhỏ về nhà nghỉ ngơi.
Bé con Hiểu Hiểu hôm nay nô nghịch hăng máu quá thế nên chưa về đến nhà đã dựa đầu vào vai mẹ ngủ thiếp đi, còn Thiên Nam thì đỡ hơn một chút, mới chỉ gật gà gật gù đánh ngáp trên vai cha.
Về tới nhà, Điền Tú Phương ôm thẳng Hiểu Hiểu vào phòng, thay quần áo, lau sơ mặt mũi mà bé vẫn ngủ khìn khịt chẳng biết trời trăng mây đất gì. Điền Tú Phương lắc đầu bật cười, dém chăn thật kỹ để con ỉn con ngủ cho ấm. Còn Thiên Nam thì được cha bế xuống bếp, dùng nước nóng rửa sạch sẽ mặt mũi chân tay, rồi sau đó mới thả về phòng đi ngủ.
Nhìn hai đứa trẻ nằm ngay ngắn trên giường, Văn Trạch Tài yên tâm tắt đèn, nhẹ nhàng khép chặt cửa buồng rồi trở lại bếp múc nước nóng để mình và vợ thay giặt. Xong xuôi đâu đó, hai vợ chồng mới leo lên giường, nằm ôm nhau trong ổ chăn ấm áp.
Nhớ lại buổi tiệc rượu ban tối, Văn Trạch Tài bất giác thở dài, vừa mừng mà cũng vừa xót xa cho ông cụ, già cả rồi mới tới tận tuổi này mới có được ngày vui: “Chưa hôm nào anh thấy chú Viên cười nhiều như hôm nay.”
Điền Tú Phương dựa sát vào lồng ngực chồng, gật đầu đồng tình: “Vâng, em cũng thấy vậy. Nhưng đâu phải một mình chú Viên đâu, xem chừng cậu Vệ Quốc cũng phấn khởi dữ lắm, tối nay cậu ấy uống nhiều ra trò, đa số rượu của chú Viên đều được cậu ấy đỡ hết.”
Văn Trạch Tài nhếch mép mỉm cười: “Qua đây mới thấy mối hận của Chu Vệ Quốc với Chu gia không phải nhỏ đâu. Xem ra sau này Chu gia sẽ có một đại địch lớn đây!”
“Í, anh lại nhầm nữa rồi, phải gọi là Viên Vệ Quốc mới đúng chứ!” Điền Tú Phương khẽ cười sửa lại, rồi cô dè dặt hỏi thêm: “À cũng sắp tới kì nghĩ lễ rồi, nhà mình có về quê không anh?”
“Đương nhiên phải về chứ!”, Văn Trạch Tài cúi xuống âu yếm hôn lên gò má mềm mại, mịn màng của vợ: “Đại Phi nói vợ chồng nó không về, thôi thế cũng được, để hai đứa nó ở lại trông nhà với cả cửa hàng cửa hiệu.”
Bởi vì cha mẹ đã mất, họ hàng thân thích thì có mà như không, thế nên Triệu Đại Phi cũng chẳng mặn mà với việc dắt vợ về quê đón Tết. Tết nhất mà chạm mặt cái bà thím khó ưa kia thì quá bằng ăn thuốc súng chứ vui vẻ cái nỗi gì. Hơn nữa, từ khi đưa vợ lên thành phố, Triệu Đại Phi nhận thấy cô vui tươi, hoạt bát hơn rất nhiều. Có lẽ ở đây không ai săm soi, bới móc, lôi chuyện thân thế của cô ra mà châm chọc, chỉ trích thành ra cô có thể sống thoải mái tự do, vô tư cười rạng rỡ dưới bầu trời rộng lớn.
Chính vì thế vợ chồng Triệu Đại Phi đã đi đến thống nhất, nếu ở dưới quê không có chuyện gì đặc biệt quan trọng thì bọn họ sẽ không quay về. Hai vợ chồng cứ yên tâm ở trên này tập trung an cư lạc nghiệp, xây dựng hạnh phúc theo ý mình và thuộc về riêng mình.
Tình cờ nhắc tới chuyện này, Điền Tú Phương không khỏi có chút ít ngại ngùng: “Đích thị mấy tháng nay Vân Hồng thay đổi khá nhiều, con bé nhanh nhẹn hoạt bát hơn hẳn, không còn khép nép ủ dột như trước nữa. Nhưng anh à, càng nghĩ em lại càng thấy ngại quá, công việc ở cửa hàng phần lớn đều do Vân Hồng làm hết, em chỉ giúp được mấy việc vặt vãnh, chẳng đáng kể gì.”
Văn Trạch Tài bật cười, dịu dàng hôn nhẹ lên trán vợ dỗ dành: “Ôi, chuyện bé tí có gì đáng để vợ anh phải suy nghĩ chứ. Vân Hồng là thợ may chuyên nghiệp, con bé đứng chính là phải rồi. Em đừng quên anh mở tiệm quần áo là để em giết thời gian, thế nên hàng ngày em chỉ cần làm mấy việc nhẹ nhàng cho đỡ buồn chân buồn tay là được rồi. Hơn nữa, em cũng đừng ái ngại gì hết, đợi một thời gian nữa Đại Phi học nghề xong, chắc chắn tổ ấm nhỏ của hai đứa nó sẽ càng lúc càng ổn định thôi. Chuyện gì cũng phải từng bước, cứ từ từ, đừng nóng vội.”
“Dạ anh!”, Điền Tú Phương cong khoé môi, nhu thuận đáp lời.
Thôi tâm tình đến đây đủ rồi, đêm đã khuya, giờ đã tới lúc nên làm chuyện chính sự. Văn Trạch Tài vươn tay tắt đèn, xoay mình nằm đè lên vợ, vừa khéo léo cởi bỏ vật cản, vừa cúi sát tai thì thầm những lời tình tứ ái muội khiến Điền Tú Phương không khỏi đỏ mặt, trái tim run lên chộn rộn liên hồi. Rất nhanh, hương vị tình ái nồng nàn, mãnh liệt đã bao trùm toàn bộ bầu không khí, len lỏi tới từng ngóc ngách căn phòng tuy bé nhỏ nhưng ngập tràn hạnh phúc lứa đôi.
Viên Vệ Quốc, từ sau khi có ngoại hình cùng một thân phận mới, cậu chàng quyết định không đi bày sạp vỉa hè nữa mà ngày ngày quanh quẩn bên cạnh Văn Trạch Tài. Thứ nhất là để tìm hiểu bí mật của Văn Trạch Tài và mục đích thứ hai là muốn học lóm Mệnh Thuật.
Mặc dù đã rất nhiều lần Văn Trạch Tài nói mình không thể truyền Mệnh Thuật cho người ngoài nhưng Viên Vệ Quốc vẫn vờ như không hiểu, nhằng nhẵng bám theo bên người không rời nửa bước. Cậu không tin khi gặp thuật Văn Trạch Tài sẽ từ chối không giải. Và một khi anh ta tiến hành giải thuật thì nghiễm nhiên cậu sẽ có cơ hội học hỏi thôi.
Và thế là trong khi Viên Vệ Quốc khấp khởi mừng thầm vì cho rằng mình đã nghĩ ra được kế sạch hoàn hảo thì cùng lúc ấy, bàn tính trong lòng Văn Trạch Tài cũng đang vang lên lách tách. Anh tin rằng rất nhanh thôi, Viên Vệ Quốc sẽ phải nhận Thiên Nam nhà mình làm tiểu đồ đệ.
Vì học sinh tiểu học được nghỉ lễ sớm hơn sinh viên đại học, thế nên trong lúc Hiểu Hiểu và Thiên Nam nhàn nhã ở nhà vui chơi thì Văn Trạch Tài vẫn phải tất bật ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ đang đến gần.
Hôm nay lên lớp, Văn Trạch Tài đang tập trung đọc sách thì bất chợt nghe Dương Vĩnh Thắng ngồi bên cạnh cứ liên tục rì rầm lẩm nhẩm cái gì đó. Thấy lạ, Văn Trạch Tài liền nghiêng đầu ngó sang. Ồ, rõ ràng trên tay đang cầm sổ ghi chép nhật ký thực nghiệm nhưng lại chú tâm đọc cái gì kỳ lạ lắm. Tới khi yên lặng lắng tai nghe mới vỡ lẽ thì ra cậu chàng đang chú tâm niệm thần chú: “Vĩnh Thắng Vĩnh Thắng, mình nhất định sẽ thắng, nhất định, nhất định sẽ thắng!”
Ơi là trời cái thằng khờ này, Văn Trạch Tài dở khóc dở cười, nhẹ nhàng buông sách xuống, quay sang nhìn cậu bạn và nói: “Kỳ này cậu đi học đầy đủ, ôn thi thì nghiêm túc và chăm chỉ nhất nhì khoa. Nghe chúng bạn kháo nhau rằng ngày nào cậu cũng là người tới thư viện sớm nhất và rời thư viện sau cùng. Học hành kỹ lưỡng như vậy rồi còn sợ gì nữa hả?”
Dương Vĩnh Thắng vươn vai, ngáp một cái rõ to: “Anh không biết đâu cứ mối lần chuẩn bị thi cử gì là bụng dạ em cứ cồn cào hết cả lên, lo đến độ mất ăn mất ngủ luôn ấy. Thế nhưng chả hiểu sao học thì rõ lắm mà cuối cùng kết quả í ẹ vô cùng, chẳng bao giờ được như ý muốn. Chắc em không có số khoa cử hay sao ấy. Giờ em đang lo sốt vó lên đây này, kỳ thi đầu tiên của bậc đại học mà trượt thì em tiêu đời mất!”
Nghe thấy lời than thở của Dương Vĩnh Thắng, một nam sinh viên ngồi bàn trên liền quay xuống thể hiện sự đồng tình: “Trượt là chết chắc thật luôn!”
Văn Trạch Tài khó hiểu, nhíu mày hỏi: “Vì sao thi trượt lại chết chắc?”
“Anh không biết gì hả?”, Dương Vĩnh Thắng trừng lớn mắt, nhiệt tình cung cấp tin tức: “Thi trượt là phải nộp tiền thi lại đấy!”
“Hơn nữa một môn những hai mươi đồng lận!” Cậu bạn bàn trên hít vào một ngụm khí lạnh rồi lập tức xoay người lại, tiếp tục chúi mũi vào cuốn sách, cắm cúi đọc lấy đọc để.
Trời đất quỷ thần ơi, thi lại thôi mà có cần đắt dữ vậy không? Hai bàn tay Văn Trạch Tài bất giác run lên rồi cũng học theo đám bạn, nháo nhào vồ lấy quyển sách. Không được rồi, phải nỗ lực nhét chữ vào đầu mới được. Gần đây học hành bận rộn, anh không có thời gian mở quán đoán mệnh thế nên chẳng kiếm chác được bao nhiêu, vốn dĩ doanh thu đã thua tiệm quần áo của vợ rồi, giờ mà còn phải tốn thêm chi phí thi lại nữa thì chỉ có nước đội quần thôi!