Hai ngày trước kỳ thi, Văn Trạch Tài đột nhiên phát hiện hàng loạt sinh viên trong trường cùng đeo một loại vòng tay giống y hệt nhau. Vòng chỉ đơn giản là một đoạn dây thừng mảnh màu đỏ, có gắn thêm một lá sắt nhỏ trên mặt khắc hai chữ “Thần thi”. Thoạt nhìn thì không có vấn đề gì nhưng bỗng nhiên trở thành xu hướng, lôi kéo nhiều người hưởng ứng như vậy là một chuyện rất đáng nghi. Khả năng cao mọi việc không hề đơn giản như vẻ bề ngoài của nó.
Mang theo sự tò mò tiến vào sân trường, Văn Trạch Tài liền thấy trên cổ tay Uông Quân Đào và Tất Trường Lâm cũng đeo một sợi y xì.
Trước vẻ mặt ngơ ngác của Văn Trạch Tài, Uông Quân Đào liền tiến sát lại gần, hí hửng giơ tay lên khoe đồng thời không quên bật mí cho anh bí mật ẩn đằng sau hai chữ “Thần thi” nho nhỏ mà có võ đó.
“Bởi vì “thừng - 绳” và “thần - 神” là hai từ đồng âm thế nên người ta mới gọi vòng tay này là vòng tay thần. Có vòng thần phù hộ, chắc chắn em sẽ suôn sẻ vượt qua kỳ thi cam go lần này.”
Văn Trạch Tài quan sát một chút rồi nhíu mày hỏi: “Các cậu lấy sợi dây này ở đâu?”
Tất Trường Lâm liền chỉ chỉ về phương hướng cổng sau: “Có một ông lão bưng cái sạp ngồi bán ở ngay sau cổng trường mình kìa anh. Ngày nào ông ấy cũng ngồi, anh ra là nhìn thấy ngay. Mỗi chiếc có giá một xu, tính ra cũng rẻ, coi như mua chút may mắn.”
Uông Quân Đào toét miệng tiếp lời: “Vâng, một xu một chiếc thôi ấy mà, rẻ bèo béo beo, anh thích không, để tối nay đi ăn em tiện thể mua cho anh một sợi nhá.”
Ngay lúc Văn Trạch Tài tính khai thác thêm thông tin thì ánh mắt anh bất chợt chú ý tới một cô bạn mới vừa đi ngang qua. Và điều thu hút anh chính là chiếc vòng đang được ca tụng là thần thánh đó lại toả ra từng luồng từng luồng hắc khí, thi nhau quấn chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô gái.
Không ổn rồi! Văn Trạch Tài nghiêm giọng ra lệnh: “Tháo vòng ra cho anh mượn xem chút, mau lên.”
Thấy Văn Trạch Tài khẩn trương, Tất Trường Lâm và Uông Quân Đào nào dám chậm trễ. Hai thằng không hỏi hai lời, vội vội vàng vàng nhanh tay tháo xuống.
Cầm lấy hai chiếc vòng, nhìn thoáng qua một chút đánh giá tình hình, Văn Trạch Tài quyết định mở bên trong ra kiểm tra. Quả nhiên, trong ruột xuất hiện một sợi tơ màu đỏ mảnh như tia máu nhưng điều quỷ dị hơn cả chính là sợi tơ máu đó dường như đã khô cứng và dính rất chặt vào dây thừng, không cách nào tách ra được.
Văn Trạch Tài híp mắt, nhàn nhạt phán: “Đây không phải loại dây thừng bình thường mà chính là thừng hút âm!”
Hả? Là cái gì vậy trời?! Tất Trường Lâm sợ run, vô thức nuốt nuốt nước miếng đồng thời ra sức chà sát vào bên cổ tay vừa mới đeo vòng: “Hút âm nghĩa là sao hả anh? Chúng em là con trai, chắc sẽ không vấn đề gì chứ hả?”
Văn Trạch Tài nắm chặt sợi thừng đỏ vào lòng bàn tay, kiên nhẫn giải thích: “Chỉ cần không phải âm nam thì sẽ không sao. Thuật hút âm này nguy hiểm với nữ giới nhiều hơn.”
Uông Quân Đào cẩn thận hỏi thêm: “Âm nam tức là gì hả anh?”
Văn Trạch Tài không trả lời thẳng mà nhướng mày hỏi: “Đã từng nghe qua âm nữ bao giờ chưa?”
Đợi hai người họ gật đầu, anh mới tiếp tục nói: “Ừ âm nam cũng tương tự như vậy. Âm nam và âm nữ là hai khái niệm dùng để chỉ người nam hoặc người nữ sinh vào giờ âm, ngày âm, tháng âm, năm âm, đồng thời thể chất cũng thuộc về âm hàn (1).”
Tan học, Văn Trạch Tài không ở lại trường ôn thi với chúng bạn như mọi ngày mà ôm sách vở đi thẳng về nhà.
Vừa bước chân vào sân, anh đã sốt ruột hỏi ngay: “Cả nhà mình có gặp ai bán vòng tay đỏ trên đường không?”
Sở dĩ anh gấp gáp chạy về như vậy là bởi vì có một số sinh viên nói rằng họ không mua vòng tay ở sau trường mà mua của một bé gái bán dạo quanh mấy con ngõ cổ. Anh đã kiểm tra rồi, là cùng một loại thừng hút âm, chỉ có điều giá rẻ hơn, một xu hai dây.
“Vòng tay đỏ?” Điền Tú Phương ngơ ngác từ trong bếp thò đầu ra: “À, anh không nhắc em cũng quên khuấy đi mất. Hôm nay lúc đi ngang đầu ngõ Hiểu Hiểu trông thấy khen đẹp nên em mua cho hai con mỗi đứa một sợi. Em vẫn cất trong túi em kia kìa. Anh xem xem có phải không?”
Văn Trạch Tài vội vàng lục túi vợ, chụp lấy hai chiếc vòng rồi mạnh mẽ tách chúng ra làm đôi. Quả nhiên cũng là thừng hút âm giống như đám sinh viên trong trường đang đeo.
Nhìn thấy bên trong vòng tay có sợi máu đỏ thẫm chói mắt, Điền Tú Phương hoảng hồn bịt chặt miệng: “Ôi trời ơi, đây là cái gì?”
Sợ doạ tới vợ con, Văn Trạch Tài lập tức khép lại, cuộn chặt trong lòng bàn tay mình rồi trả lời qua loa: “Đồ vật dơ bẩn, để đó anh xử lý cho. Em ở nhà nấu cơm nhé, anh sang tìm Viên Vệ Quốc bàn chút việc. À, chuyện này em khoan hãy nói với tụi nhỏ nha. Thôi, anh đi đây.”
“Vâng vâng, em biết rồi, em sẽ không nói đâu!”, Điền Tú Phương thở hắt ra, liên tục vỗ vỗ lên ngực tự trấn an mình. Đợi chồng đi rồi, cô mới cắn răng tự tát vào mặt mình một cái rõ đau.
Tiếng bạt tai to đến độ Trần Vân Hồng ở tít dưới bếp cũng nghe rõ mồn một. Thôi chết, có chuyện gì không bình tĩnh nói được mà lại động chân động tay thế này, Trần Vân Hồng vội vàng phóng vọt lên nhà chính, lo lắng hỏi: “Sư mẫu, làm sao vậy?”
Điền Tú Phương rơm rớm nước mắt đem đầu đuôi sự tình kể lại một lượt, cuối cùng ôm mặt tự trách: “Anh Văn khẩn trương như vậy chắc hẳn sự việc phải nghiêm trọng dữ lắm. Chị đúng là ngu mà, đã thế lại còn định đeo cho tụi nhỏ nữa chứ, suýt chút thì hại hai đứa con rồi…Không hiểu chị làm mẹ cái kiểu gì nữa…”
Trước sự đau khổ dằn vặt của sư mẫu, Trần Vân Hồng cũng không biết làm sao chỉ có thể tiến lên vỗ vỗ lưng an ủi: “Không sao không sao, an toàn rồi, sư mẫu đừng sợ. Sư phụ nhất định sẽ tra ra là kẻ nào làm, thầy sẽ không trơ mắt nhìn người vô tội bị hại đâu.”
Tại phòng khách Viên gia, sau khi nhận lấy hai cái vòng từ tay Văn Trạch Tài, Viên Vệ Quốc nhíu mày nhìn thoáng một cái rồi tức khắc khẳng định ngay: “Cái này chắc chắn là do bọn Chu gia làm chứ không ai vào đây được nữa!”
Văn Trạch Tài cũng gật đầu tỏ ý đồng tình: “Tôi cũng nghĩ vậy, chỉ có hạng người tài năng không đủ nhưng khốn nạn thượng thừa như Chu gia mới đi làm cái thuật hút âm hèn hạ này thôi.”
Để có thể hạ được thuật hút âm, yêu cầu tiên quyết là phải lấy được máu và tóc của trinh nữ. Kế đến, ngâm hai thứ đó trong máu mèo đen đúng bốn ngày bốn đêm rồi sau đó nhét vào giữa một sợi thừng màu đỏ. Đấy chính là cách thức tạo ra thừng hút âm!
Viên Vệ Quốc lườm trắng mắt, nguýt dài: “Thế mà bảo là truyền nhân của Văn gia thì cứ chối bay chối biến, sống chết không chịu nhận! Ngay như tôi đây cũng mới chỉ nghe tới thuật hút âm, còn chẳng biết phương pháp hạ thuật hoàn chỉnh là như nào. Vậy mà nghe chừng anh đây có vẻ tường tận quá nhỉ?!”
Chết, sơ hở quá! Văn Trạch Tài ho nhẹ một tiếng, vờ vịt đánh mắt sang chỗ khác: “Thôi, quay về chính sự đi. Tôi sợ rằng Chu gia đã nhắm vào sinh viên các trường đại học và cao đẳng để tìm vật dẫn, khả năng cao Liêu Thành chính là bước thử nghiệm đầu tiên. Lần trước bọn chúng mò được tới tận trường tìm cậu chứng tỏ đã âm thầm theo dõi một thời gian dài chỉ đợi thời cơ tới là ra tay thôi.”
Viên Vệ Quốc sờ cằm suy tính: “Việc này khá phức tạp, nếu chỉ dựa vào tôi với anh e rằng không đủ sức.…”
Bởi vì thằng hút âm một khi đã đeo lên người thì phải tự bản thân tình nguyện tháo xuống, nếu không kể cả đại sư có cao tay tới cỡ mấy cũng không thể giải thuật được.
Văn Trạch Tài gật gù: “Vậy kiếm thêm người đi, lần trước chẳng phải cậu và Hầu gia…”
Lời mới nói ra một nửa, Văn Trạch Tài chợt khựng lại. Suýt chút thì quên, Vệ Quốc bây giờ đâu còn là Vệ Quốc của ngày xưa nữa, với chiếc mặt nạ da heo lạ hoắc lạ huơ như này sao có thể tiếp cận được Hầu gia, thôi thì để mình ra mặt vậy. Văn Trạch Tài chép miệng nói: “ Thôi để tôi đi liên hệ cho!”
Bàn bạc xong xuôi, anh liền đứng dậy đi về nhà mình.
Lúc này, cơm nước đã được nấu xong, cũng bày biện lên bàn hết cả rồi, chỉ còn chờ mỗi anh về nữa là ăn thôi.
Thấy mọi người vẫn còn ngồi đợi mình, Văn Trạch Tài bất đắc dĩ vô cùng: “Sao cả nhà không ăn trước đi, đợi anh làm gì?”
Nói đoạn, anh nghi hoặc nhìn về phía Triệu Đại Phi, rõ ràng trước khi đi anh đã dặn không cần chờ cơm mình rồi cơ mà?!
Bị sự phụ chiếu tướng, Triệu Đại Phi bối rối sờ sờ cánh mũi: “Sư phụ, về chuyện cái vòng tay…”
Chợt nhớ tới hai đứa nhỏ cũng đang ngồi ở đây, Triệu Đại Phi tức khắc ngậm chặt miệng, gãi gãi đầu cười trừ!
Cái thằng, lớn rồi mà chẳng ra dáng gì cả, Văn Trạch Tài lắc đầu bật cười, sau đó trực tiếp kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Điền Tú Phương, ôn nhu bắt lấy tay vợ, nắm nhẹ trấn an: “Ổn rồi, không có việc gì đâu em.”
“Vâng”, Điền Tú Phương khe khẽ gật đầu nhưng tay cô vẫn vô thức bám chặt lấy tay chồng, bám chặt vào điểm tựa vững chãi nhất của cuộc đời mình.
Những ngày tiếp theo, Văn Trạch Tài khẩn trương đi liên hệ với Hầu gia, Tất gia cùng Dương gia. Có ba nhà họ hỗ trợ, anh chỉ cần chuyên tâm tìm kiếm đồ vật chuẩn bị giải thuật là được, không cần chạy đôn chạy đáo khắp nơi thuyết phục các nạn nhân cởi bỏ thừng hút âm.
Đối nghịch với âm là dương, vậy nên để đối phó với thuật hút âm, phải kiếm những vật mang tính chí dương. Dương khí càng mạnh, hiệu quả càng cao!
===
Chú thích:
(1) Thể chất Âm Hàn: Là người có một cơ thể gầy. Họ hay cảm thấy sợ lạnh, sợ gió, chân tay thường lạnh. Xu hướng thích thực phẩm và đồ uống nóng hoặc ấm, giọng nói yếu vô lực, dễ dàng mệt mỏi, da nhợt nhạt. Đi tiểu nhiều lần trong ngày, lượng nhiều, trong, đại tiện phân mềm, và có xu hướng dễ bị tiêu chảy. Lưỡi có màu hồng nhạt và bệu, rêu lưỡi trắng. Những người này rất nhạy cảm và không chịu được môi trường có nhiệt độ lạnh.