Triệu Đại Phi bưng trà lên, lịch sự đặt xuống bàn ngay trước mặt hai người họ rồi thông báo tin tức chấn động: “Nhưng hôm quá có hai vợ chồng cầm theo bát tự của con trai ông bà với con gái nhà họ tới đây nhờ tính nhân duyên.”
“Cái gì?” Bà Lưu há hốc miệng, quay sang bấu mạnh lấy tay chồng, nghỉ hoặc hỏi dồn: “Không lẽ là bác cả làm?”
Ông Lưu nhíu mày, suy nghĩ chốc lát rồi mờ mịt lắc đầu: “Không thể nào, nếu không có sự đồng ý của vợ chồng mình chắc chắn bác ấy sẽ không làm vậy đâu.”
Văn Trạch Tài nhàn nhạt bổ sung thêm thông tin: “Cặp vợ chồng nhà đó một người họ Trương, một người họ Trần. Con gái họ tên Trần Như Hương. Chẳng hay ông bà có ấn tượng gì không?”
“Trần Như Hương?” Ông bà Lưu choáng váng như thể sét đánh ngang tai!
Trời ơi, ông bà tin tưởng giao sinh thần bát tự cho bà Trần, cũng là bà mai nổi tiếng nhất thôn với hy vọng sẽ tìm cho con trai mình một nàng dâu nết na, thuỳ mị. Ai ngờ đằng sau lưng bà ấy lại lén lút làm ra loại chuyện ghê rợn này! Thật là không thể tưởng tượng được!
Đang yên đang lành nghe được cái tin rùng rợn như vậy ai mà chẳng sốc, Văn Trạch Tài thương tình kiên nhẫn giải thích cặn kẽ đồng thời liên tục trấn an giúp ông bà Lưu bình tĩnh trở lại rồi mới từ tốn dặn dò thêm: “Nếu không được sự đồng thuận của ông bà mà tự tiện tiến hành minh hôn thì chỉ gây hại cho con gái nhà họ mà thôi. Trở về ông bà cứ truyền đạt lại y nguyên lời tôi nói. Nếu thực sự muốn tốt cho cô Trần thì dùng giấy đỏ cắt thành hình hai con chó rồi đốt xuống cho cô ấy. Có linh cẩu đi theo bảo hộ, chắc chắn cô Trần ở dưới hoàng tuyền sẽ bình bình an an chờ ngày đầu thai.”
Vợ chồng ông Lưu không dám hỏi nhiều cũng chẳng dám nán lại lâu, nghe xong căn dặn là lập tức đứng dậy, rối rít cúi đầu cám ơn Văn Trạch Tài, rồi cuống cuồng đỡ nhau trở về thôn đi tìm bà Trần ngăn chặn sự việc càng sớm càng tốt.
Khách đi rồi nhưng trong lòng Văn Trạch Tài vẫn còn bứt rứt chưa yên, anh vô thức nâng tay sờ sờ cằm, bâng quơ hỏi: “Đại Phi, con có cảm thấy sư phụ đang xen vào chuyện của người khác không?”
Triệu Đại Phi vừa thoăn thoắt thu dọn cốc chén, lau sạch mặt bàn vừa toét miệng cười nói: “Tất nhiên là không rồi. Lần này cũng xem như sư phụ đã ra tay cứu cô Trần, à không, phải là cùng lúc cứu hai nhà Trần gia và Lưu gia mới đúng. Như thế sao có thể nói là xen vào chuyện của người khác được!”
Văn Trạch Tài khe khẽ thở dài, làm cái nghề này của anh có một nguyên tắc bất di bất dịch đó là không được phép xen vào chuyện của người khác. Chỉ khi nào bọn họ chủ động cầu thì mình mới được phép giúp đỡ, bằng không sẽ phải gánh lấy hậu quả nặng nề. Thế nên anh rất sợ nhìn thấy những việc không nên thấy, rồi lại không thể nói cho đối phương, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rơi vào kết cục thê thảm. Cái cảm giác áy náy ấy khó chịu vô cùng, nhưng anh chẳng thể làm gì khác vì suy cho cùng anh cũng chỉ là người trần mắt thịt như bao người khác, đâu thể ngang nhiên cãi lại số trời?!
Trong Tận Tâm Thượng, Mạnh Tử đã viết “Không làm mà thành là Thiên ý, không cầu mà nên là số mệnh”, ý muốn nói trong lý niệm của cổ nhân, mệnh và Trời có liên quan tới nhau. Ngoài ra còn có câu “nhân mệnh quan thiên” cũng muốn chỉ mệnh người có liên quan tới trời. Vậy nên người ta còn gọi mệnh là “thiên mệnh” hay “mệnh trời”. Số mệnh mỗi người là do trời đất ban định, là cố định bất biến không thể thay đổi bởi nó còn dựa vào nghiệp hay đức mà những tiền kiếp trước tu trữ được. Vậy nên chúng ta chỉ có thể chấp nhận hoặc thay đổi góc nhìn, cách đối diện và thái độ đón nhận nó.
Sáng sớm hôm sau, hai vợ chồng ông bà Trần xấu hổ kéo tới tận đây, trịnh trọng dập đầu vừa xin lỗi vừa cảm ơn Văn Trạch Tài: “Hôm qua vợ chồng tôi đã làm theo cách đại sư chỉ. Quả nhiên buổi tối chúng tôi liền mơ thấy Như Hương về, bên chân con bé có hai ngài linh cẩu lớn lắm. Lần này Như Hương của tôi tươi tỉnh hơn rất nhiều, nó còn vẫy tay và cười với tôi nữa.”
Kể tới đây, bà Trần không kìm được xúc động, oà lên khóc nức nở.
Ông Trần cũng vươn tay xoa xoa cặp mắt đỏ hoe: “Cả hai vợ chồng tôi cùng mơ một giấc mơ y chang nhau. Chắc có lẽ con bé muốn vợ chồng già này yên lòng nên mới cố tình về báo mộng đây mà. Văn đại sư, đại ân đại đức của thầy gia đình tôi xin ghi lòng tạc dạ suốt đời. Nếu không có thầy thì chúng tôi đã phạm phải tội lỗi tày đình. Những tưởng thương con mà hoá ra lại thành hại con…”
“Đại sư, xin thầy nhận của vợ chồng chúng tôi một lậy!”
Dứt lời, vợ chồng ông Trần trực tiếp quỳ sụp xuống nền đất, mặc cho mọi người ngăn trở, liên tiếp lậy ba lậy để tỏ lòng biết ơn.
Thấy lạ, người dân xung quanh tranh nhau bu lại xem, ai ai cũng tò mò không hiểu Văn đại sư đã giúp đỡ chuyện lớn gì mà khách hàng còn quay lại kính cẩn quỳ xuống lễ tạ thế kia?!
Trở lại với anh chàng Chu Vệ Quốc, vì lúc này đã vào đông, tiết trời ngày càng rét buốt khiến vết thương lâu lành hơn bình thường, đâm ra cẩn thận chăm sóc mãi mà từ đầu mùa cho tới tận khi tuyết rơi dày đặc, cậu ấy mới thực sự bình phục.
Hôm nay tuyết rơi rất nhiều, dường như tất cả vạn vật đều bị bao phủ bởi một màu trắng xoá, âm u và lạnh lẽo. Đi có một đoạn đường từ trường về nhà thôi mà đôi giày của Văn Trạch Tài ướt sũng nước, từ trong ra ngoài không có lấy một chỗ khô ráo.
Triệu Đại Phi co ro trong chiếc áo bông vợ mới may đi ra mở cổng. Nhìn thấy sự phụ ướt lướt thướt, cậu chàng sốt sắng nói: “Ôi trời, ướt hết cả rồi! Sư phụ, thầy mau vào nhà bếp hơ chân đi, cẩn thận kẻo cảm lạnh thì khổ!”
Biết chồng về, Điền Tú Phương lật đật chạy xuống bếp pha nước nóng, còn không quên ôm theo đôi giày khác để chồng thay ra cho ấm.
Văn Trạch Tài mau lẹ cởi bỏ áo khoác ngoài cùng đôi giày ướt nhẹp, dứt khoát đặt cả hai bàn chân vào trong chậu nước đang bốc khói nghi ngút, hơi nóng lan từ gan bàn chân tới từng tế bào trong cơ thể khiến anh bỗng chốc cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Anh mỉm cười nói với vợ: “Cũng may hôm nay là thứ sáu bằng không chưa chắc anh đã về được, tuyết rơi nhiều quá!”
Gần tới cuối kỳ, thầy giáo yêu cầu làm rất nhiều thực nghiệm, mà khổ nỗi cái nào cái nấy khó nhằn vô cùng, báo hại đám sinh viên phải túc trực ở phòng thí nghiệm cả ngày, chưa hoàn thành thì đố đứa nào dám buông bút nghỉ ngơi.
Triệu Đại Phi nhanh tay đóng kín cửa chính, phóng vọt vào phòng khách liên tục nhảy qua nhảy lại xua tan hàn khí, vừa chà sát hai bàn tay vào nhau vừa nói: “Công nhận trận tuyết này lớn thật, mới rơi từ hôm qua thôi mà sang hôm nay đã dày cả tấc rồi!”
Cảm thấy cơ thể đã đủ ấm, Văn Trạch Tài liền rút chân lên, dùng khăn bông lau thật khô rồi xỏ tất, đi giày. Kế đến, anh với lấy cái túi xách, thò tay vào trong lấy ra một món đồ rồi đưa tới trước mặt Chu Vệ Quốc: “Miếng da này tôi kiếm lâu lắm mới được đấy, cậu xem xem có thích không.”
Muốn tiến hành dịch dung, trước hết cần phải tìm được một miếng da thích hợp. Lưu ý, miếng da không được quá dày, cũng không được quá mỏng, màu sắc càng gần với màu da thật bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Vì nếu lệch tông nhiều quá thì trông buồn cười lắm, người nào tinh ý chút nhìn cái là phát hiện ra ngay.
Chu Vệ Quốc giơ tay đón lấy. Đứng hai bên, Hiểu Hiểu và Thiên Nam tròn mắt chăm chú quan sát.
Sau khi đưa lên mũi ngửi ngửi, mặt mũi Chu Vệ Quốc nhăn đùm như khỉ ăn ớt: “Đây là da heo?”
Tất cả mọi người len lén quay đi chỗ khác trộm cười, trong khi ấy Văn Trạch Tài vẫn thản nhiên như không: “Da heo đâu mà da heo. Cái này là giả da thôi, được thuộc từ sợi thực vật, do chính tay tôi làm cho cậu đấy. Nhưng vì để tăng tính chân thực, tôi đã phải bỏ thêm vào đó chút mỡ heo. Cậu sờ thử xem, mềm mại và đàn hồi, rất giống da thật đúng không?”
Tuy nhiên mặc kệ Văn Trạch Tài nói hươu nói vượn, Chu Vệ Quốc vẫn một mực kiên định với nhận định của mình: “Đây là da heo!”
Haha, cái thằng, trông thế mà khó lừa ra phết! Tính trêu tí cho vui, làm gì căng, Văn Trạch Tài tủm tỉm gật đầu thừa nhận: “Ờ, thì nó là da heo mà, ở đâu có miếng da thực vật căng bóng, mịn màng được như thế! Ê, cái này không thể trách tôi được nha. Ai bảo cậu khó tính quá chi, xách về miếng nào cũng lắc đầu nguây nguẩy. Giờ chỉ còn miếng này là tốt nhất rồi đấy, chịu thì chịu không chịu thì thôi!”
Chu Vệ Quốc tức đến độ lông tóc dựng ngược. Cái gì mà lắc đầu nguây nguẩy, rõ ràng lần trước anh ta xách về một miếng da vịt vẫn còn lấm tấm lông măng, nhìn ghê chết đi được, bố ai dám thượng cái thể loại đấy lên mặt cơ chứ! Thế nhưng lúc này cậu chẳng thể ra ngoài, tất cả chỉ có thể dựa vào Văn Trạch Tài mà thôi. Cuối cùng, Chu Vệ Quốc cũng đành phải chấp nhận để Văn Trạch Tài thay miếng mặt nạ da heo đó cho mình.
Để mà nói thì thuật dịch dung không quá khó nhưng cũng chẳng đơn giản tí tẹo nào. Bằng chứng là Văn Trạch Tài và Chu Vệ Quốc loay hoay trong phòng suốt nửa ngày trời mới có thể hạ thuật thành công.
Lúc hai người mở cửa bước ra, Hiểu Hiểu là người phản ứng đầu tiên. Con bé run rẩy chỉ tay vào Chu Vệ Quốc đã được thay da đổi mặt, hoảng sợ khóc váng lên: “Huhu, chú là ai, mau trả chú Vệ Quốc lại cho cháu, huhu…Chú Vệ Quốc ơi, chú đang ở đâu?”
Trong khi ấy, hai mắt thằng nhóc Thiên Nam sáng rực, đáy mắt tràn đầy ngưỡng mộ cùng khát vọng.
Văn Trạch Tài vươn tay, xoa đầu con trai, nói lấp lửng: “Cha chỉ có thể dạy con tướng thuật, còn nếu con muốn học Mệnh thuật…”
Nói đến đây, anh dừng lại, ý nhị đánh mắt về phía Chu Vệ Quốc.
Thiên Nam nhanh trí, tức khắc sà tới, ôm chầm lấy một bên chân Chu Vệ Quốc, hớn hở hô vang: “Sư phụ!”
Chu Vệ Quốc giật giật khoé miệng, gian xảo, quá gian xảo, đúng là cha nào con nấy!