Chương 284: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Ăn vạ

Phiên bản dịch 9002 chữ

Tối hôm ấy, Chương Toàn sang tạm biệt mọi người

“Chú phải về với Xuân Ni đây, để nó ở nhà một mình không yên tâm tí nào.”

Nhìn ông chú cười tươi roi rói mang đôi giày Xuân Ni làm tặng Viên Vệ Quốc, Văn Trạch Tài tế nhị nhắc nhở một câu: “Nhớ khai thông tư tưởng cho con bé đấy.”

Chương Toàn nghiêm túc gật đầu: “Cứ yên trí, vả lại con gái chú vừa xinh đẹp lại giỏi giang, nhất định sẽ có một chàng thanh niên tuấn tú, tốt bụng dành riêng cho nó.”

Văn Trạch Tài giơ ngón cái nhiệt liệt tán đồng, sau đó quay về phòng mang ra một chiếc hộp gỗ đưa cho Chương Toàn: “Nếu về đó rảnh rỗi không có việc gì làm thì chú thử nghiên cứu xem thế nào.”

“Cái gì vậy?” Chương Toàn nghi hoặc mở hộp, bên trong chỉ có duy nhất một tờ giấy, “Haha, đừng nói là tờ giấy nợ hôm bữa nha!”

Chính là tờ giấy mượn quần mà Chương Toàn bỏ lại làm dấu chỉ đường cho anh cả Tất.

“Không phải cái đó”, Văn Trạch Tài phát mệt với ông chú hay thích đùa dai, “thôi nói chuyện nghiêm túc này, đây là báu vật đấy, vả lại cháu tin rằng chỉ có chú mới có thể tái tạo lại nó một lần nữa.”

Chương Toàn thu hồi vẻ cợt nhả, cẩn thận xem kỹ một lượt. Nhưng đọc tới đâu là ồ à tới đó: “Trời trời, thật sự được hả?”

Không phải chú không tin mà là nội dung trong này quá mới mẻ, vượt xa ngoài sức tưởng tượng. Từ trước tới nay, tất cả mọi người đều biết nguyên liệu chủ chốt để làm ra giấy hoàng cốt tương là xương người. Thế mà công thức này lại thay đổi ngay nguyên liệu quan trọng nhất, như vậy liệu có giữ được hiệu quả hay không?

“Thật sự được. Trước giờ cháu vẫn nhập giấy từ chỗ Dương lão tiên sinh. Uy lực của nó kinh khủng cỡ nào chú cũng biết rồi đó”, như để khẳng định thêm cho lời nói của mình, Văn Trạch Tài đưa cho ông chú tờ giấy hoàng cốt tương đã được chính tay mình vẽ bùa lên đó.

Chương Toàn đón bằng hai tay, cẩn trọng xem xét: “Cho chú mấy tờ đi, đợi chú làm ra thành phẩm sẽ gửi cho cháu đầu tiên.”

Nghiên cứu là niềm đam mê bất tận của ông chú, thế nên cái gì càng quái, càng lạ thì chú ấy càng hứng thú và yêu thích.

Văn Trạch Tài sảng khoái cho hẳn chục tờ.

Chương Toàn cười tít mắt, sung sướng ôm báu vật rời đi. À còn có thêm mấy bộ quần áo Điền Tú Phương mới may cho nữa chứ. Chuyện là sau khi mất cái quần, Văn Trạch Tài liền về mách vợ. Điền Tú Phương cười xoà, sau đó chọn vải may tặng ông chú vài bộ mặc thay đổi. Mới làm xong đây thôi, còn chưa kịp đưa qua thì hôm nay ông chú đã sang tạm biệt rồi. Thôi thì coi như quà chia tay vậy!

Thiên Nam và Hiểu Hiểu lưu luyến không nỡ xa, mỗi đứa ôm rịt lấy một bên cánh tay ông Chương, lẽo đẽo theo ra tới tận ngoài cổng. Chả biết ba ông cháu nói với nhau những gì mà lúc quay vào thấy mắt hai đứa nhỏ đỏ hoe, còn chú Chương thì bước đi vội vàng, không dám ngoái đầu nhìn lại.

===

“Ủa, người đó là ai thế?”

“Không biết nữa, nhưng trông thảm quá. Ê, trên mặt đất có tấm bìa viết cái gì kia, ai biết chữ đọc dùm cái coi…”

Hôm qua nghe tin Văn đại sư đã trở về, sáng nay Tần Dũng liền xách bánh bột ngô, món ruột của thím Tần sang tặng. Nhưng vừa bước chân đến đầu phố đã thấy một đám người bu đen bu đỏ trước tiệm đoán miệng. Tần Dũng nhíu mày, vội rảo bước đi qua nhìn xem.

“Cho qua, cho qua…” Tần Dũng len vào đám đông, khó khăn nhích từng chút một.

Nhận ra trợ lý của Văn đại sư, mọi người vội vàng dạt sang hai bên nhường đường cho Tần Dũng đi lên phía trước.

Hoá ra trung tâm gây rối trật tự chính là ông Văn. Ông ta ngồi bệt dưới bậc thềm, bộ dáng nhếch nhác chật vật, quần áo rách te tua, mặt mũi lấm lem, đen đen bẩn bẩn. Thấy mọi người vây đông, ông ta bắt đầu ỉ ôi than vãn: “Khốn khổ khốn nạn cho cái thân tôi, có trời đất chứng giám những gì tôi viết ra đây hoàn toàn đều đúng sự thật. Tôi có sao nói vậy, không biết lừa đảo, dối gạt là gì. Nếu tôi mà không phải cha đẻ của Văn Trạch Tài thì tôi sẽ bị trời đánh thánh đâm, ra đường ô-tô cán chết!”

Đám đông ồ lên, xầm xì bàn tán. Tần Dũng không nói hai lời, trực tiếp nhặt tấm bìa lên. Ông Văn sợ mất đồ, vội vàng ôm chặt một bên chân Tần Dũng, nóng nảy la oai oái: “Này này làm cái gì đấy, sao lại cướp đồ của tôi?”

Được đà, ông ta lập tức gào mồm ăn vạ: “Trả lại đây, cậu là ai tại sao lại lấy của tôi. Có biết là tôi phải van xin lạy lục nửa ngày trời mới nhờ được người viết giúp không hả? Tôi mang ra đây vì muốn khẩn cầu ông trời soi xét cho số phận thảm thương của mình và muốn mọi người nhìn rõ bộ mặt thật của Văn Trạch Tài. Nó không tử tế, đạo mạo như những gì mọi người vẫn nghĩ đâu. Thực tế nó là một đứa bất hiếu, quay lưng với gia đình, tệ bạc với cha mẹ, anh em!”

Xung quanh lại lần nữa nhao nhao lên như cái chợ vỡ

“Ồ, hoá ra là cha của Văn đại sư à?”

“Nom giống phết nhỉ, nhất là cặp lông mày kia, giống y hệt Văn đại sư!”

“Công nhận đấy, càng nhìn càng thấy giống. Thế nhưng sao cha ruột của Văn đại sư lại thảm thương quá vậy?”

“Vừa rồi bà không nghe ông ấy nói gì à? Là Văn đại sư không phụng dưỡng vợ chồng họ, để hai ông bà già sống khổ sở, nhếch nhác. Haizzz, củi mục khó đun, chồng cùn sống bậy, con cái mất dạy, phí cả một đời!”

“Giờ này còn Văn đại sư cái mả mẹ gì nữa, thằng súc sinh bất hiếu như nó không xứng đáng để mọi người trọng vọng!”

Vài thành phần quá khích bắt đầu buông lời mạt sát. Tần Dũng hung tợn trừng mắt cảnh cáo, gã đó sợ co vòi, tránh tránh né né tính đánh bài chuồn. Nhưng rồi nhìn thấy ông Văn vẫn đang ôm chân Tần Dũng khóc lóc sụt sùi thì gã ta lại nhào lên, ưỡn ngực gân cổ cãi: “Sao sao, lườm cái gì mà lườm, tôi nói không đúng chắc? Vẫn biết anh đi theo Văn Trạch Tài nhưng cũng nên mở to mắt mà phân biệt trắng đen phải trái chứ. Nhìn ông già dưới chân anh kia kìa, nom có tội nghiệp không? Vì làm cha Văn Trạch Tài nên mới được hưởng cái phúc phần đấy đấy, quý hoá chưa? Tôi khuyên anh nên tự lo cho mình đi thì hơn, đến cha đẻ mà còn đối xử tệ bạc như vậy thì chả biết những người khác sẽ tới mức nào nữa!”

Vừa nghe thấy cậu thanh niên mới tới là thân tín bên cạnh Văn Trạch Tài, ông Văn càng ôm chặt, cái miệng cũng hoạt động hết công suất: “Á à, tưởng ai vô nhân tính đến cướp đồ của một ông già, hoá ra là tay sai của Văn Trạch Tài, được lắm, tao cắn chết mày, cắn chết mày…”

Dứt lời, ông Văn há to miệng nhắm ngay đùi Tần Dũng chuẩn bị ngoạm xuống. Theo quán tính, Tần Dũng định giơ chân đá văng lão ra nhưng chưa động thủ thì đã kịp khựng lại vì sợ sẽ gây thêm phiền phức cho Văn đại sư. Ngộ nhỡ ông ta đúng là cha anh ấy thật thì một cú đá sẽ khiến Văn đại sư mang tiếng bất hiếu suốt đời. Vì anh em, Tần Dũng nhẫn nhịn chịu đau.

“Hừ, cắn đã chưa ông già, bao lâu rồi không được ăn thịt à, sao ôm chặt quá vậy? Ông không biết xấu hổ thì cũng phải biết bẩn chứ hả?”

Bất thình lình một bàn tay thò tới xách cổ ông Văn kéo ra. Tần Dũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhích người đứng phía sau vị anh hùng cứu tinh, Triệu Đại Phi.

“Văn đại sư đâu”, Tần Dũng ghé tai Đại Phi hỏi nhỏ.

“Yên tâm đi!” Triệu Đại Phi mấp máy môi đáp lời. Cũng may sư phụ liệu sự như thần, đã sớm có chuẩn bị từ trước.

Đang cắn ngon lành thì bị giật ngửa ra phía sau, ông Văn hết cả hồn. Nhưng vừa mới lồm cồm bò dậy ông ta đã lại mồm năm miệng mười la lối om sòm: “Ôi giời ơi, mọi người lại đây mà xem, Văn Trạch Tài sai người tới đuổi đánh cha đẻ của nó này….”

“Thôi thôi thôi, ông câm mồm đi, nghe chối tỉ quá!” Triệu Đại Phi khoanh hai tay trước ngực, khinh bỉ từ trên cao nhìn xuống, “chắc xui xẻo tám kiếp dồn lại nên sư phụ nhà tôi mới vớ phải một người cha cực phẩm như ông! Ông muốn tung hê hết lên chứ gì, được thôi, ông thích thì tôi chiều. Rất tiếc chúng tôi lại chẳng sợ xấu mặt. Tiện thể có đông đủ bà con ở đây, tôi tuyên bố luôn, cái lão già lôi thôi lếch thếch này đích thị là cha đẻ của sư phụ tôi đấy. Nhưng mà lão cha này lợi hại hơn cha mọi người nhiều!”

Quả nhiên lời này thành công thu hút sự chú ý của bàn dân thiên hạ. Bản tính ai chả thích hơn thua, nhất là động tới bố mình thì còn lâu mới chịu để yên. Để xem ông già này có gì ghê gớm nào!

Đợi mọi người tập trung hết về đây, Triệu Đại Phi mới hắng giọng, thẳng lưng nói lớn: “Cha người ta luôn mong con cái mình được ấm no, hạnh phúc. Mặc dù đôi lúc không tránh khỏi thiên vị đứa này, đứa kia hơn một tí nhưng tựu chung lại thì đều yêu thương và mong muốn những điều tốt đẹp nhất cho các con mình.”

Đám đông thi nhau gật gù đồng tình, nhất là hội chị em phụ nữ. Không ít thì nhiều họ đã từng trải qua cảm giác tủi thân vì bị cha mẹ đối xử bất công. Nhưng chỉ cần cha mẹ hãn còn yêu thương, quan tâm thì bọn họ đều bấm bụng nhẫn nhịn cho qua. Thậm chí sẽ cưng chiều luôn cả cái người được sủng ái nhất nhà.

Nhận được sự hưởng ứng, Triệu Đại Phi càng nói càng hăng: “Tuy nhiên có bất công đến mấy thì tin chắc rằng không có ông bố nào giống với ông già này. Ông ta ép con trai lớn phải nhường vị trí công tác cho đứa con trai nhỏ mà ông ta yêu quý nhất, rồi lại bắt thằng lớn xuống nông thôn để thằng bé ở lại thành phố ăn sung mặc sướng. Không những vậy còn phân gia, chia hộ khẩu. Chưa dừng lại ở đó, bọn họ cảm thấy cả đời này sư phụ tôi sẽ chết dí trong cái chốn thâm sơn cùng cốc, quê mùa đói khổ kia nên đã dứt khoát gửi thư từ con, đoạn tuyệt quan hệ.”

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    95

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!