Chương 51: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Rồng ghé nhà tôm

Phiên bản dịch 9843 chữ

“Đương nhiên không thành vấn đề”, Văn Trạch Tài mỉm cười, chăm chú đánh giá khuôn mặt rạng rỡ của Triệu Đại Phi: “Ngày mai sang nhà gái làm mai, còn kết hôn thì 28 đi. Cậu thấy ngày 28 tháng này được không?”

Triệu Đại Phi ngơ ngác: “Ngày 28 có gì tốt hả anh?”

Văn Trạch Tài liền giải thích: “Ngày 28 tháng này được sao Vị Thổ Trĩ (1) chiếu, là ngày đại cát đại lợi, rất thích hợp để cưới gả.”

Triệu Đại Phi khoái chí vỗ đùi đen đét: “Vậy quyết ngày đó đi đại ca.”

Nói xong, Triệu Đại Phi lại cười hắc hắc: “Đây là lần đầu tiên kết hôn, nên em chẳng biết gì cả, cần phải mua bán hay chuẩn bị những gì em là em chịu chết. Bởi thế em mới muốn nhờ đại ca với cả chị dâu lo liệu giúp em. Đại ca, đây là thành ý của em, mong anh nhận cho em vui.”

Dứt lời, Triệu Đại Phi móc túi áo ngực lấy ra một bao lì xì đỏ chót, dè dặt đẩy tới trước mặt Văn Trạch Tài.

Văn Trạch Tài cũng không khách khí, anh thoải mái giơ tay nhận ngay vì anh biết đây là tập tục, hơn nữa tới hôm cưới rồi mừng hai vợ chồng nó nhiều nhiều một chút là được.

Sau khi nhận được lời đồng ý của Văn Trạch Tài, Triệu Đại Phi yên tâm tung tăng ra về. Nhưng khổ một nỗi, Điền Tú Phương lại chưa làm cái việc mai mối này bao giờ cả, thế nên cứ loay hoay tới lui không biết nên mua cái gì và mua bao nhiêu thì đủ. Cũng may có sư phụ dày dặn kinh nghiệm xuất chiêu. Đúng thế, người đó không ai khác mà chính là bà Điền. Vì biết Triệu Đại Phi khá thân thiết với vợ chồng con gái lại thương nó hoàn cảnh mồ côi mồ cút nên bà rất nhiệt tình giúp đỡ. Cuối cùng nhờ sự giúp sức của mẹ, chỉ trong vòng một ngày, Điền Tú Phương đã có thể sắm sửa đầy đủ lễ vật. Sáng hôm sau, cô ăn mặc một bộ quần áo mới tinh, gọn gàng, chỉnh tề xách theo quà cáp tới nhà gái thưa chuyện.

Ở nhà, Triệu Đại Phi sốt ruột như ngồi trên đống lửa, cứ tí tí cậu lại chạy ra cổng ngó đông ngó tây. Nó lượn qua lượn lại vè vè khiến Văn Trạch Tài không tài nào tập trung được. Cực chẳng đã, anh buộc phải buông bút, ngẩng đầu nhắc nhở: “Đại Phi! Cậu có thể ngồi yên được không. Xong việc là chị dâu cậu về ngay, làm gì mà cứ loạn lên thế hả?”

Triệu Đại Phi nhăn nhó thở dài: “Em cũng muốn ngồi im lắm nhưng em không thể nào khống chế được ấy!”

Văn Trạch Tài dở khóc dở cười: “Cô Trần đã chính miệng đồng ý với cậu rồi thì đâu cần lo ngại vấn đề gì nữa?!”

“Vạn nhất có chuyện gì thì sao?!” Triệu Đại Phi phụng phịu nói như mếu: “Lỡ phút cuối cô ấy đổi ý thì chết em!”

Moá, thanh niên sắp lấy vợ mà còn nhõng nhẽo, thật là không nhìn nổi mà! Văn Trạch Tài khinh bỉ liếc xéo: “Cưới xin là chuyện hệ trọng cả đời, đứng trước chuyện này làm gì có cô gái nào hứa cho vui?”

Triệu Đại Phi gãi gãi cằm: “Anh nói cũng phải”

“Cậu ấy…” Đang lúc Văn Trạch Tài định giáo huấn thằng em thì tiếng bà Điền từ ngoài sân truyền vào: “Trạch Tài, có khách tìm con này.”

Văn Trạch Tài đáp một tiếng rồi đứng dậy đi ra ngoài. Triệu Đại Phi cũng tò mò lẽo đẽo chạy theo sau.

Hai anh em vừa bước ra tới cổng thì một giọng nói mừng rỡ bất ngờ reo lên: “Ôi trời, đúng là chú Văn đây rồi, cuối cùng thì anh cũng tìm được chú, may quá đi mất!” Cam Kiến Hoa mồ hôi mồ kê nhễ nhại thoạt trông có vẻ mệt mỏi dữ lắm, nhưng khi nhìn thấy Văn đại sư dường như bao nhiêu cực nhọc đều tan biến hết, anh ta nhào đến hồ hởi tay bắt mặt mừng: “Lần trước đi tìm Văn thanh niên trí thức mà người ta chỉ tận sang thôn Lý gia. Lúc sang đến nơi thì ngớ cả ra bởi vì trùng tên nhưng khác người.”


“Ôi tưởng ai hoá ra anh Cam, quý hoá quá. Thôi, mình đừng đứng ở cổng nữa, mau mau vào nhà ngồi đi anh. Mẹ, đây là anh Cam, bạn con từ xa đến chơi, lâu lắm anh em mới gặp lại nhau. Hôm nay mẹ ở lại đây ăn cơm với chúng con cho vui nhé.”

Chỉ cần con rể nói vậy là bà Điền hiểu ý ngay, bà tủm tỉm cười: “Ừ, mẹ biết rồi.”

Tinh ý nhận ra đây chính là mẹ vợ đại nhân của Văn Trạch Tài, Cam Kiến Hoa chủ động tiến lên, niềm nở chào hỏi: “Dạ, cháu chào thím. Cháu là bạn của Trạch Tài.”

Nói rồi, anh ta vội vàng đặt mấy túi quà vào tay bà Điền: “Lần đầu gặp mặt, cháu không biết thím thích cái gì, nên cháu tự ý chọn chút quà mọn, mong thím đừng chê.”

Cầm túi to túi nhỏ nặng trịch trên tay, bà Điền nhất thời nghệt mặt mất vài giây, ôi trời đấy thiên địa ơi, toàn đường trắng với cả sữa mạch nha mà còn kêu quà mọn á?!

Đứng bên cạnh, Văn Trạch Tài chỉ tủm tỉm cười, không nói gì cũng không ngăn cản. Kế đó, anh vươn tay mời Cam Kiến Hoa vào phòng uống trà nói chuyện.

Vừa đặt mông xuống ghế, Cam Kiến Hoa đã gấp không chờ nổi: “Chú Văn, anh phải công nhận chú tính toán chuẩn như thần, nói cái gì là chính xác cái đó, không lệch đi đâu tí nào. Đúng là sau khi cha anh nghe theo lời khuyên, tạm kéo giãn mối quan hệ với bà Trần thì quả nhiên ông cụ đã gặp được người khác thật, chuyện cũng mới mấy ngày trước thôi. Nên hôm nay anh mang sinh thần bát tự của hai người họ tới đây, nhờ chú xem giúp coi có hợp không?”

Vừa nói anh ấy vừa hấp tấp lôi từ túi áo ngực ra một tờ giấy, rồi cẩn thận đẩy tới trước mặt Văn Trạch Tài.

Văn Trạch Tài cầm lên, mở ra, nhìn thoáng qua rồi gật đầu xác nhận: “Đích thực là trời cao an bài ý trung nhân.”

Tức thì, nụ cười trên khoé môi Cam Kiến Hoa càng sâu thêm vài phần: “Haha, tốt tốt! Có lời này của Văn đại sư thì anh yên tâm rồi.”

Chuyện này tạm dừng ở đây, Cam Kiến Hoa liền rục rịch chuyển sang chủ đề khác: “À còn chuyện này nữa, anh muốn nhờ chú…”

Tuy nhiên lời còn chưa ra khỏi miệng, Cam Kiến Hoa bất chợt khựng lại, cẩn trọng đưa mắt nhìn Triệu Đại Phi đang ngồi phía đối diện.

Thấy vậy, Triệu Đại Phi ngượng ngùng sờ sờ cánh mũi, toan đứng lên, nhưng Văn Trạch Tài đã nhanh hơn một bước, anh cười cười, nửa giới thiệu nửa khẳng định: “Đây là đồ đệ của tôi, nó là đứa rất biết giữ mồm giữ miệng, anh Cam cứ yên tâm. Có việc gì, mời anh nói.”


Thông tin ập đến quá bất ngờ, Triệu Đại Phi kinh ngạc trợn tròn mắt. Cái gì vậy trời, giây trước mới là anh em tốt kề vai sát cánh, giây sau đã trở thành đồ đề với sư phụ rồi. Err, tính ra là tụt hẳn một bậc luôn đấy! Ủa ủa là sao?

Trong khi Triệu Đại Phi vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác với hàng nghìn câu hỏi vì sao, thì Văn Trạch Tài đã hắng giọng phá tan cơn mơ hồ của cậu ấy: “Đại Phi!”

Triệu Đại Phi bừng tỉnh, khôn lanh đáp lời: “Dạ sư phụ! Anh Cam, anh yên tâm, miệng tôi kín lắm, tuyệt đối không hở lời nào ra ngoài đâu!”

Có sự đảm bảo của Văn đại sư là được rồi, Cam Kiến Hoa điều chỉnh sắc mặt, nghiêm túc đi vào việc chính: “Chả là mấy ngày nay gia đình bên vợ tôi cứ lục đục suốt, không có mấy khi được yên ổn thuận hoà. Chả biết là do trêu chọc phải cái gì hay nguyên nhân từ đâu mà lại thành ra như vậy, nhờ chú tính giúp anh xem rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào?”

Văn Trạch Tài bình tĩnh hỏi địa chỉ cư trú cùng ngày sinh tháng đẻ của cha mẹ vợ Cam Kiến Hoa. Kế đến anh ném xuống bàn ba đồng xu.

Dựa vào quẻ tượng, Văn Trạch Tài phán: “Hai vị gia chủ hiện đang bị âm khí đeo bám rất nặng. Chọc phải người ở cõi âm rồi, cái này không thuộc chuyên môn của tôi. Tốt hơn hết anh nên đi tìm những người chuyên giải sự việc kiểu này.”

Cam Kiến Hoa sửng sốt: “Ý chú là đi tìm đạo sĩ ấy hả?”

Văn Trạch Tài khẽ nhếch khoé miệng: “Ừhm, trên đời này mỗi người đều có nhiệm vụ riêng.”

Trong giây lát, Cam Kiến Hoa trầm mặc lâm vào suy tư. Sau đó, anh ta gật gù tán đồng: “Chú nói phải. Thế chú có biết ai giỏi không? Giới thiệu cho anh với.”

“Không biết!” Văn Trạch Tài phủ định ngay, thậm chí còn không ngại biểu lộ vẻ ghét bỏ nồng đậm: “Tôi ghét nhất đạo sĩ!”

Lần đầu tiên chứng kiến bộ dạng này của Văn Trạch Tài, Cam Kiến Hoa kinh ngạc vô cùng. Anh ta không dám hỏi vì sao mà âm thầm đánh mắt sang phía Triệu Đại Phi ý muốn hỏi xem cậu ấy có biết gì không.

Bắt được tín hiệu, Triệu Đại Phi đảo đảo mắt rồi nói bằng khẩu hình: “Hồi còn bé sư phụ tôi bị một tên đạo sĩ bóp “cậu em nhỏ”, anh hiểu không?”

Cam Kiến Hoa suýt chút phì cười ngay tại chỗ. Anh cuống quýt bụm chặt miệng, liên tục gật đầu ra dấu: “Hiểu, hiểu, tôi hiểu mà!”


Mặc dù không biết hai người họ trao đổi gì nhưng nhìn cái thái độ là biết không có gì tốt đẹp rồi, Văn Trạch Tài đen mặt, lạnh giọng mắng: “Nói cái gì đấy?”

“Không, đồ đệ không nói gì hết. Ai da, dưới bếp nấu gì mà thơm thế nhỉ, phải xuống phụ giúp một tay mới được.” Triệu Đại Phi chối bay chối biến rồi nhanh chân lỉnh đi mất.

Một lúc sau, Điền Tú Phương về tới nhà. Loáng thoáng nghe thấy trên phòng khách phát ra tiếng nói chuyện, trong bếp lại toả ra mùi thịt chiên thơm nức mũi, cô ngờ ngợ đi vào bếp. Quả nhiên trông thấy mẹ đang cắm cúi xào xào nấu nấu.

Ngẩng đầu thấy con gái về, bà Điền liền cười hỏi: “Được việc không?”

Điền Tú Phương nhoẻn miệng cười: “Được mẹ ạ”

Kế đến, cô chỉ chỉ lên nhà chính, khẽ hỏi: “Ai tới thế mẹ?”

Bà Điền lắc đầu: “Mẹ không biết, nhưng xem ra có vẻ là người hào phóng. Hình như Trạch Tài kêu anh Cam thì phải.”

“Họ Cam?” Điền Tú Phương thoáng giật mình, sau đó nhíu nhíu mày lục tìm trí nhớ: “Nếu con nhớ không lầm thì người họ Cam này chính là cấp trên của bí thư Mã đấy mẹ ạ.”


“Cái gì?” Bà Điền kinh hãi đến độ thiếu chút quăng luôn cái bát trên tay xuống đất. Bà hấp tấp lao tới trước mặt Tú Phương, vô tri vô giác bắt lấy tay con gái như thể tìm một điểm tựa, bà bất giác nuốt nước bọt rồi mới đủ can đảm xác nhận lại một lần nữa: “Cấp trên của thư ký Mã? Ý là quan lớn ấy hả?”

“Vâng” Điền Tú Phương gật đầu xác nhận, song cô cũng không quên căn dặn: “Nhưng chắc hẳn hôm nay anh ấy tới đây tìm anh Văn là có việc riêng. Mẹ tuyệt đối đừng mang chuyện này ra ngoài nói nhé.”

Bà Điền vội vàng gật lấy gật để: “Biết biết, mẹ biết rồi. Ối trời, thật sự là nhìn không ra đấy!” Ban nãy bà còn đinh ninh là ông quản lý tiệm sách tới thăm chứ, ai ngờ đâu lại là rồng ghé nhà tôm!

===

Chú thích:

(1)Sao Vị Thổ Trĩ hay còn gọi là sao Vị là chòm sao thuộc Bạch Hổ ở phương Tây, cung Dậu, cầm tượng (tượng tinh) con chim trĩ, có ngũ hành Thổ thuộc Thổ Tinh, chủ trị ngày thứ 7, là sao tốt (kiết tú). Sao Vị chủ về xây dựng cát lợi, hôn nhân thuận hoà, mai táng tốt đẹp.

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    184

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!