Chương 86: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Hầu gia

Phiên bản dịch 9137 chữ

Bạn của Dương Vĩnh Thắng tên Hầu Hồng Lâm, là con út trong một gia đình giàu có cho nên từ nhỏ tới lớn chưa biết khổ là gì, cũng chẳng phải xuống nông thôn lăn lộn như những thanh niên trí thức cùng trang lứa. Nói tóm lại, Hầu Hồng Lâm cũng giống như Dương Vĩnh Thắng, đều sướng từ trong trứng nước.

“Đừng nói với mình đây chính là ông thầy bói cao thủ mà cậu luôn miệng khen đấy nha?!”

Vừa nhìn thấy Văn Trạch Tài, Hầu Hồng Lâm đã tỏ thái độ nghi ngờ ngay, thậm chí còn không buồn đè thấp thanh âm, chứng tỏ không hề ngại sẽ bị đối phương nghe được.

Ngay lập tức, Dương Vĩnh Thắng trừng mắt cảnh cáo: “Mình có rảnh đâu mà đi lừa cậu. Chú ý câu chữ tử tế tí đê. Văn đại sư không phải ai cũng mời được đâu.”

Hầu Hồng Lâm gãi gãi cánh mũi: “Ờ, thì cứ vào nhà xem thử xem thế nào đã, được hay không còn chưa biết mà.”

“Cái gì mà được hay không còn chưa biết?!” Dương Vĩnh Thắng bực bội co chân sút cho thằng bạn một phát rõ đau. Bởi vì thân thiết từ nhỏ tới lớn thế nên hai người họ nói năng và cư xử với nhau khá tuỳ tiện, tuy vậy tuyệt nhiên không bao giờ tức tối hay giận dỗi đối phương.

Hầu Hồng Lâm xoa xoa mông, cười nham nhở đi trước dẫn đường. Ba người tiến vào một khu biệt thự sang trọng. Đây là khu biệt thự cao cấp dành riêng cho giới siêu giàu toạ lạc tại phía Tây thành phố Liêu Thành. Trong này có cả những toà nhà hai tầng lẫn ba tầng xen kẽ nhưng tựu chung lại chúng đều khoác lên mình vẻ lộng lẫy, nguy nga tráng lệ và đặc biệt là lấp lánh ánh tiền.

Hầu gia sở hữu một căn biệt thự ba tầng hoành tráng, trong khuôn viên còn có cả một khoảng sân rộng rãi, cây cối được cắt tỉa chăm sóc chỉn chu, đẹp mắt. Khi bọn họ bước vào phòng khách, bà Hầu cũng vừa thắp hương xong, mùi nhang khói nghi ngút quẩn quanh khắp không gian rộng lớn.

Bà khẽ nở nụ cười đúng chuẩn phu nhân nhà giàu: “Xin chào, vị này là…?”

Văn Trạch Tài trực tiếp tiến lên phía trước, lịch sự giới thiệu bản thân: “Chào bà, tôi họ Văn, là đoán mệnh sư.”

Tuy rằng khá kinh ngạc trước tuổi tác cũng như ngoại hình của Văn Trạch Tài, nhưng bà không để thất lễ giống như Hầu Hồng Lâm ban nãy, bà tủm tỉm cười mời Văn Trạch Tài ngồi xuống ghế sô pha uống trà. Sau đó ý nhị nói với con trai: “Cha con cũng đang ở bên ngoài đón khách, chắc cũng sắp về rối đấy.”

Thoạt nghe qua là hiểu ra vấn đề ngay, thoắt cái sắc mặt Dương Vĩnh Thắng bỗng trở nên khó coi vô cùng, cậu quay sang áy náy nói với Văn Trạch Tài: “Anh Văn, em xin lỗi, quả thực em không biết lại gặp phải tình huống này.”

“Không sao đâu.” Văn Trạch Tài mỉm cười lắc đầu. Nhớ năm đó anh bị ông nội đá đít bắt ra ngoài tự thân vận động nếm trải mùi đời. Lang thang khắp nẻo đường với hai bàn tay trắng, trầy trật coi từng quẻ một kiếm miếng ăn qua ngày, nhân tình thế thái đã tỏ, lòng người nóng lạnh đã tường, có hoàn cảnh nào mà anh chưa từng trải qua cơ chứ. Trên đời này ấy mà, “giàu bị ghét, đói rét bị khinh, thông minh bị diệt”, thế nên mình cứ hiên ngang mà sống thôi, đừng để ý cách nhìn của người khác.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền vào thanh âm lịch sự pha lẫn vài phần khép nép cùng kính trọng của ông Hầu: “Đại sư, mời ngài đi lối này.”

Văn Trạch Tài tò mò quay đầu lại, bất ngờ thay đập vào mắt anh là một gương mặt không thể quen thuộc hơn.

Anh không khỏi giật giật khoé miệng: “Trùng hợp ghê!”

Chu Vệ Quốc cũng giật mình khựng bước chân, mặt mũi thoáng chốc đen xì đen xịt. Sao đi đâu cũng gặp tên này thế nhỉ?! Đúng là oan gia ngõ hẹp!

“Ồ, hai thầy quen nhau à?” Bà Hầu kinh ngạc nhìn nhìn hai vị đại sư trước mắt. Sáng sớm nay, vừa mới ăn xong bữa sáng ông xã đã sốt sắng thay đồ bảo là phải đích thân đi đón một vị đại sư cao tay. Ấy thế mà người còn chưa về, vị đại sư họ Văn này đã tới trước một bước. Nếu quả thực bọn họ quen biết nhau thì chứng tỏ cái người họ Văn này không hề đơn giản chút nào!

Sở dĩ bà Hầu đặt ra nghi vấn này là bởi vì đã rất nhiều lần bà nghe ông xã hết lời khen ngợi Chu đại sư thần thông quảng đại thế nên nhất thời sự tín nhiệm và thiện cảm nghiêng về phía Chu Vệ Quốc.

Dương Vĩnh Thắng cũng bất ngờ không kém, cậu tiến tới bên cạnh Văn Trạch Tài, thấp giọng hỏi: “Ủa anh, thằng này học ngay cạnh lớp mình mà?!”

Văn Trạch Tài vươn tay gãi gãi cánh mũi, kín đáo trả lời: “Ừ, đồng thời cũng là bạn cùng nghề với anh.”

Cùng lúc này ông Hầu lập tức nhìn về phía Hầu Hồng Lâm, nhận được ánh mắt của thằng con trai, ông vội vàng đòn đả cất tiếng: “Nếu hai vị đây đã quen biết từ trước vậy thì dễ nói chuyện rồi. Nào, chúng ta cùng ngồi xuống uống chén trà nhạt. Xin mời các vị!”

Chu Vệ Quốc do dự hai giây, cuối cùng cũng miễn cưỡng ngồi vào ghế.

Cả một băng ghế sô pha dài rộng thênh thang, Văn Trạch Tài an toạ một đầu, Chu Vệ Quốc án ngữ đầu còn lại, ở giữa là Dương Vĩnh Thắng cùng ba người nhà Hầu gia.

Lịch sự rót đầy sáu tách trà, Hầu Hồng Lâm mới lên tiếng hòng phá tan bầu không khí ngượng ngùng: “Ba, đây là Văn đại sư do Vĩnh Thắng mời đến. Còn đây chắc là Chu đại sư mà ba thường nhắc tới có phải không?”

Nói đoạn, cậu quay sang Chu Vệ Quốc nở nụ cười hết sức thân thiện.

Ông Hầu lập tức cười phụ hoạ: “Đúng đúng đúng, đây chính là Chu đại sư, người đã có ơn cứu ba một mạng.”

Tuy nhiên từ đầu tới cuối, cả Chu Vệ Quốc lẫn Văn Trạch Tài đều giữ thái độ im lặng ngồi sừng sững như hai vị thần. Nhất thời bầu không khí vừa sôi nổi được tí chút bỗng chốc lại im lặng như tờ. Cứ thế này cũng không ổn, bà Hầu nháy mắt ra hiệu với chồng và con trai rồi khéo léo sắp xếp để ông Hầu dẫn Chu Vệ Quốc ra hậu viện còn Hầu Hồng Lâm đưa Dương Vĩnh Thắng cùng Văn Trạch Tài lên lầu trên.

Lên tới tầng hai, Hầu Hồng Lâm mới gãi đầu gãi tai ngượng ngùng xin lỗi: “Thật là ngại quá, mình cũng không biết cha mình lại mời một thầy khác nữa. Nhà cửa liên tiếp gặp chuyện nên chắc ông bô sốt ruột quá ấy mà, mong mọi người thông cảm nha.”

Văn Trạch Tài tủm tỉm cười, quả không uổng phí cái họ Hầu, từ già tới trẻ ai cũng tinh ranh y như Tôn ngộ không! Anh đáp: “Không sao, chúng ta bắt đầu thôi.”

Biệt thự Hầu gia bao gồm tổng cộng ba tầng lầu, Văn Trạch Tài cẩn thận đi kiểm tra từng ngóc ngách một. Cuối cùng, anh dừng lại ở vị trí sảnh lớn ngay chính giữa phòng khách rồi từ tốn cất lời: “Cửa chính bước vào chia làm ba ngã nguy hại phúc khí tổ tiên, lối rẽ mang hai đường nước, âm khí lạnh lẽo không một chút dương hoả. Đã vậy hai bên cửa sau lại còn đặt hai lu nước phong thuỷ nữa chứ. Cả căn nhà tứ bề đều chiêu thuỷ, sắp chiêu được cả đại hồng thuỷ luôn rồi.”

“Nước dưới chân chưa đủ”, Văn Trạch Tài chỉ chỉ lên mái nhà: “Cửa sổ trên trần còn chạm trổ cả Long Thần. Ha, thế này là các người sợ lũ quét không đủ mạnh hả?”

Hầu Hồng Lâm bối rối gãi đầu gãi tai: “Đó là vì mấy ông thợ xây bảo nếu trên đỉnh nhà có thêm long hàm châu (1) thì gia nghiệp thịnh vượng, vạn sự như ý. Vậy nên chúng tôi mới mời thợ điêu khắc tới yêu cầu trạm trổ hình rồng.”

Đúng lúc này ông Hầu đang dẫn Chu Vệ Quốc men theo cầu thang lộ thiên đi lên lầu, Chu Vệ Quốc cố tình dừng chân tại tầng hai, lắng nghe Văn Trạch Tài đang đường hoàng đứng giữa sảnh tầng một nói chuyện.

Ngồi chần chờ mãi cuối cùng bà Hầu mới đứng dậy dè dặt lên tiếng thắc mắc: “Người ta vẫn nói thuỷ là tài, bộ không phải càng nhiều nước càng tốt hay sao?”

Văn Trạch Tài lắc đầu cười: “Theo thuyết ngũ hành thể chất con người vốn thuộc âm. Vì thế cho nên nếu muốn thân thể khoẻ mạnh tráng kiện thì phải hướng về dương tức là hoả. Nhưng để đạt được thủy hoả giao hoà thì tỷ lệ ba phần nước, bảy phần lửa là tốt nhất. Còn toà nhà này từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài toàn bộ đều chỉ có thuỷ, một chút hoả cũng không có. Chính vì vậy không chỉ gia nghiệp dần lụn bại, mà sức khoẻ của gia chủ cũng bị ảnh hưởng, tần suất nhiễm bệnh theo thời gian sẽ ngày một nhiều và nặng hơn.”

Nghe Văn Trạch Tài phân tích như vậy, hai mẹ con bà Hầu vô thức quay sang nhìn nhau. Quả thực từ khi chuyển về cái nhà này, không chỉ tiền tài hao hụt mà sức khoẻ của mọi người cũng giảm sút nghiêm trọng, nhà có ba người mà hết người nọ tới người kia thi nhau nay ốm mai đau, nghĩ mà rầu hết sức!

Phen này chắc bắt đúng bệnh rồi, không sai đi đâu được nữa, thái độ của bà Hầu bỗng chốc nhún nhường hơn hẳn: “Vậy theo cao kiến của đại sư, nhà chúng tôi bây giờ nên sửa thế nào thì tốt ạ?”

Văn Trạch Tài chỉ tay về phía cổng chính: “Ở đây chia thành hai ngả thôi, ngay chỗ lối rẽ xếp một hàng các quả cầu phong thuỷ đá núi lửa đỏ.”

Tiếp theo đó anh chỉ lên mái nhà: “Kế bên Long Thần đặt thêm ba chậu hương thảo, chú ý bắt buộc phải sắp xếp sao cho tạo thành hình tam giác.”

Cuối cùng, anh hướng về phía hậu viện: “Thả cá lửa vào đấy, mỗi bên sáu con, song thập nhị ngụ ý nguyệt nguyệt hoả dư.”

Hầu Hồng Lâm nhíu mày đầy khó hiểu: “Đại sư, cá lửa là cá gì?”

Còn Dương Vĩnh Thắng lúc này đây đang tự hào vô bờ bến, hai mắt sáng lấp lánh liên tục dõi theo từng cử chỉ điệu bộ của Văn Trạch Tài, cậu chăm chú nghe như nuốt từng lời mặc dù chẳng hiểu câu đếch nào nhưng lại cứ cảm thấy vui vui đến lạ!

Văn Trạch Tài khẽ cười giải thích: “Chính là cá rồng đỏ, bởi thân chúng đỏ rực như lửa, khi di chuyển không khác gì các ngọn lửa đang bập bùng cháy, hơn nữa chúng mang mạng hoả. Vì vậy trong phong thuỷ người ta gọi cá rồng đỏ là cá lửa.”

===

Chú thích:

(1)Long hàm châu: Rồng ngậm ngọc

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    218

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!